Thủ Đoạn Phu Nhân

Cùng đường


trước sau

Sau khi nói xong câu này thì Ôn Linh liền cúp máy ngay.

Đường Cẩn Du nghe tiếng tút tút mà ngây ra như phỗng, khuôn mặt cô phút chốc trắng bệch.

"Cẩn Du, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Triệu Sương không biết Đường Cẩn Du và người vừa gợi tới đã nói gì với nhau. Cô lo lắng hỏi han.

Đường Cẩn Du sợ hãi túm lấy tay Triệu Sương, giọng cô run rẩy nói:

Cập nhật sớm nhất tại.

"Sương à, giờ tới phải làm sao đây? Người mới nãy gọi tới là mẹ của Trương Tử Trạch, việc Bối Bối bị đuổi khỏi bệnh viện là vì bà ta thông báo cho các bệnh viện ở thủ đô làm như thế! Bà ta bắt tớ phải đưa Bối Bối rời khỏi đây, không cho phép con bé tiếp tục ở lại. Mẹ của Trương Tử Trạch còn cảnh cáo tớ, nếu tớ không làm theo thì bà ta sẽ mạnh tay hơn nữa, phải làm gì bây giờ?"

Khuôn mặt của Triệu Sương thoáng chốc trở nên buồn rầu, tình trạng sức khỏe của Bối Bối hiện giờ rất tệ, nếu xuất viện những lúc bình thường thì cũng không quá rắc rối.

Nhưng bây giờ Bối Bối đang hôn mê nằm trong bệnh viện, cần sự chăm sóc phối hợp của các bác sĩ và y tá, lúc nào Bối Bối cũng phải truyền dịch, rất khó để đưa cô bé xuất viện trong tình trạng này.

"Tớ... Giờ tớ sẽ đi tìm Châu Hưng giúp chúng ta!"

Triệu Sương như vùa nghĩ ra điều gì, cô túm lấy ta Đường Cẩn Du rồi nói, ánh mắt vô cùng kiên định.

"Sương à, tớ thấy thái độ của Châu Hưng với cậu rất tệ, cậu đi tìm anh ta anh ta cũng sẽ chỉ lăng nhục cậu thôi, sao có thể đồng ý giúp cậu được chứ!"

Đường Cẩn Du phản đối, cô cho rằng Châu Hưng sẽ không đời nào giúp bọn họ.

"Cẩn Du, giờ cậu không cần phải để tâm đến những chuyện đó, tớ có cách riêng của mình, cậu hãy đi tìm những người mà bây giờ cậu quen biết hoặc thân thiết xem sao, thử xem có ai có thể giúp được chúng ta không. Hai tụi mình chia nhau ra làm, nếu ai tìm được cách gì thì sẽ gọi điện báo cho người kia biết."

Triệu Sương đã nói như vậy rồi, Đường Cẩn Du do dự một chốc rồi cũng gật đầu đồng ý.

Chuyện đã đến nước này hai người phải tự tìm người giúp đỡ thôi.

Nhà họ Tần đã không còn nữa, Đường Cẩn Du gọi điện cho chị Lưu.

"Thế lực của nhà họ Trương rất lớn mạnh, xin lỗi tôi không thể giúp cô chuyện này được."

Lưu Phi áy náy nói, Đường Cẩn Du chợt thấy xót xa trong lòng, song cô vẫn vội an ủi.

"Chị Lưu, tôi biết rồi, chuyện này tôi không trách chị đâu, để tôi nghĩ cách nhờ người khác giúp đỡ."

Đường Cẩn Du ngay lập tức nghĩ đến tổng giám đốc Phan.

"Chị Lưu, chị nghĩ nếu tôi tìm đến tổng giám đốc Phan thì có thể giải quyết được không?"

"Không ai có thể lấy thúng úp voi được, tôi chỉ biết tổng giám đốc Phan làm về bất động sản, nhà giàu và cũng coi như là có quyền có thế, cô cứ thử xem sao. Chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể thử vận may thôi, nhưng cô phải biết là tổng giám đốc Phan thích trò mèo vờn chuột, nếu bây giờ cô mặc kệ tất cả đi cầu xin anh ta thì canh ta sẽ không thèm coi trọng cô nữa đâu."

Đường Cẩn Du cười gượng, vào lúc này rồi cô còn tâm trạng gì để chơi đùa với tổng giám đốc Phan nữa chứ.

Sau khi được chị Lưu cho thông tin liên lạc của tổng giám đốc Phan, Đường Cẩn Du liền chủ động gọi điện cho anh ta.

"Tổng giám đốc Phan, chuyện tối nay thật tình xin lỗi anh, bạn của tôi tới đột ngột, mà lúc đó tôi thật sự có chuyện rất quan trọng nên buộc phải đi."

Ngay khi Phan Uy Long bắt máy thì Đường Cẩn Du liền vội vàng xin lỗi.

Lúc này tổng giám đốc Phan vẫn còn ở trong phòng riêng, tất nhiên là anh ta cũng thấy rất bực bội, nhưng đối với người đẹp thì lúc nào anh ta cũng khoan dung hơn.

"Cẩn Du à, mỗi người đều có quyền muốn làm gì thì làm, nhưng lần sau cô cũng nể nang tôi chút đi, đừng như hồi nãy."

Nghe giọng của tổng giám đốc Phan có vẻ như thật sự không quá tức giận, Đường Cẩn Du cũng yên tâm hơn phần nào.

Cô nghĩ tới chuyện mình muốn nhờ, do dự trong thoáng chốc cuối cùng Đường Cẩn Du cũng mở lời:

"Tổng giám đốc Phan à, buổi tối tôi có nói với anh chuyện một người họ hàng đang phải nằm viện ấy. Bây giờ bệnh viện không cho phép người đó ở lại nữa, tôi gọi điện tới các bệnh viện khác, họ cũng không chấp nhận cho họ hàng của tôi nhập viện, tổng giám đốc Phạn có thể giúp tôi chút chuyện không? Tôi muốn tìm một bệnh viện để người nọ chuyển vào."

"Cô nói tất cả các bệnh viện đều từ chối họ hàng của cô, Cẩn Du à, có phải là cô đã làm mất lòng ai rồi không?"

Đường Cẩn Du ừ một tiếng.

"Tổng giám đốc Phan, đúng là tôi đã làm mất lòng người khác."

Thoáng chốc Phan Uy Long đã không còn hứng thú gì với cô người đẹp mà anh ta khá thích nữa, anh ta hờ hững hỏi:

"Người bình thường không thể làm được đến mức này, rốt cuộc cô đã gậy chuyện với ai vậy?"

"Người nhà họ Trương."

Đường Cẩn Du phân vân một chốc rồi trả lời tổng giám đốc Phan.

Thật ra thì sau khi nói câu đó Đường Cẩn Du cũng đã biết rằng tổng giám đốc Phan chắc hẳn sẽ không giúp cô đâu.

"Cẩn Du à, gia đình quyền quý như nhà họ Trương tôi không dám dây vào đâu, xin lỗi cô, tôi không thể giúp gì cô được."

Nói rồi anh ta liền cúp máy ngay, Đường Cẩn Du tuyệt vọng nghe những tiếng tút tút trong điện thoại, đột nhiên cảm thấy bản thân mình sao mà thê lương quá.

Mẹ của Trương Tử Trạch đã dồn cô vào bước đường này rồi, thậm chí cho dù cô đồng ý bán mình thì cũng chẳng còn ai có thể giúp cô được nữa.

Đường Cẩn Du thử gọi điện cho những người mà cô quen biết trong điện thoại, nhưng thật ra cô đã ở tù mấy năm rồi, đã không còn bạn bè gì nữa.

Có nhiều người thấy cô gọi đến còn chẳng thèm bắt máy, dù có một hai người nghe thì cũng chẳng ai có thể giúp cả.

Cuối cùng Đường Cẩn Du gọi cho Hạ Trí Đạo và giáo sư Lý, muốn nhờ họ giúp đỡ cô.

Hạ Trí Đạo và giáo sư Lý cũng đồng ý giúp đỡ cô, nhưng hai người họ chỉ có thể giúp cô hỏi thăm thôi, chừng nào có tin tức gì thì sẽ trả lời cô.

Đường Cẩn Du chậm rãi bước đi trong bệnh viện như người vô hồn, bỗng cô chọt ngồi xổm xuống đất rồi lặng lẽ rơi lệ. Ở trong câu lạc bộ, sau khi tổng giám đốc

Phan cúp máy thì người thanh niên ngồi đối diện ông ta chợt hỏi:

"Tổng giám đốc Phan, người vừa nói chuyện với anh trong điện thoại là một người phụ nữ đứng không? Hình như cô ta đang muốn nhờ anh giúp chuyện gì à?"

"Tổng giám đốc Trình, chỉ là một người phụ nữ không biết chừng mực thôi, không cần để ý tới đâu, chúng ta tiếp tục bàn chuyện hợp tác đi."

Trình Duy cười nói:

"Anh cũng biết là tôi là bạn của Trương Tử Trạch mà, ban nãy tôi nghe anh nói trong điện thoại là người phụ nữa này gây chuyện với nhà họ Trương, người kia tên Cẩn Du, hẳn tôi đã từng gặp cô ta rồi, có phải là người tên Cẩn Du làm trong câu lạc bộ không?"

"Đúng vậy, chính là cô ta."

Tổng giám đốc Phan gật đầu.

Anh ta thích những người đẹp lạnh lùng, dè dặt và cao quý như tiên nữ trên trời, rồi anh ta sẽ từ từ theo đuổi để nhận lại được nụ cười của người đẹp.

Nhưng tổng giám đốc Phan không thích người đẹp ngưỡng mộ hay có chuyện cầu cạnh mình, lâu lâu một hai lần coi như là gia vị tình cảm, nếu quá nhiều sẽ khiến anh ta không còn hứng thú gì với người đó nữa.

Huống chi người phụ nữ đó còn dây vào nhà họ Trương, anh ta không ngu đến nỗi vì một người phụ nữ mà đánh mất lý trí, vậy nên tổng giám đốc Phan đã từ chối Đường Cẩn Du một cách dứt khoát.

Tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Trình Duy còn hay hơn.

Dĩ nhiên Trình Duy cũng biết những chuyện xảy ra giữa Trương Tử Trạch và Đường Cẩn Du trong khoảng thời gian này.

Trương Tử Vân xem như là cô em gái mà anh ta đã biết từ thuở nhỏ, sự tức giận của Trương Tử Trạch là rất rõ ràng.

Thậm chí Trình Duy và Mộ Quân còn cùng uống rượu với Trương Tử Trạch suốt đêm, những tưởng người phụ nữ này đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của bọn họ, không ngờ bây giờ lại lần nữa nghe đến tên cô ta.

"Cô ta cầu anh giúp chuyện gì vậy?"

Trình Duy tò mò hỏi.

"Cô ta nói mình có một người họ hàng cần chuyển viện, nhưng nhà họ Trương đã thông báo cho tất cả các bệnh viện trong thủ đô không được để người đó tiếp tục ở lại bệnh viện trong thủ đô, cô ta tính nhờ tôi giúp chuyện chuyển bệnh viện thôi."

Họ hàng? Đó hẳn là con gái của Đường Cẩn Du.

Trình Duy biết con gái của Đường Cẩn Du đến giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện.

Sau khi bàn bạc xong các điều khoản làm ăn với tổng giám đốc Phan, Trình Duy lên xe quay về nhà.

Anh ta vuốt trán, đột nhiên lại cầm lấy điện thoại gọi cho Trương Tử Trạch một cuộc.

"Đêm hôm gọi tôi có chuyện gì?"

Trưởng Tử Trạch ở đầu dây bên kia lên tiếng hỏi, Trình Duy cười nói:

"Tối nay lúc tôi bàn chuyện làm ăn với một người tên Phan Uy Long thì biết chuyện con gái của Đường Cẩn Du bị người ta đuổi khỏi bệnh viện, nghe nói bây giờ bệnh viện trên khắp thủ đô đều từ chối nhận cô bé đó vào, Tử Trạch, tôi cứ tưởng cậu đã giải quyết cô ta rồi, hóa ra bây giờ cậu mới bắt đầu ra tay à?"

"Chuyện này không phải do tôi làm."

Trương Tử Trạch chối ngay.

"Ơ hay, Đường Cẩn Du tự gọi cho Phan Uy Long nhờ vả mà, cô ta nói trong điện thoại là chuyện này do nhà họ Trương làm, không phải cậu chẳng lẽ là do..."

Trình Duy dừng như đã nghĩ ra điều gì.

"Hản là do bác gái làm đó."

Trình Duy chợt hiểu ra.

Trương Tử Vân mất đi, người đau lòng nhất chính là bà Trương, bà ấy chắc chắn sẽ trả thù Đường Cẩn Du.

"Nếu đúng chính xác là do nhà họ Trương làm vậy chắc hẳn đó là mẹ của tôi rồi, còn chuyện gì nữa không?"

Trình Duy bật cười lắc đầu.

"Không có gì, tôi chỉ gọi hỏi cậu thử thôi."

Sau khi cúp máy, Trương Tử Trạch lại gọi cho trợ lý của mình một cuộc điện thoại.

Vài phút sau trợ lý lại gọi lại cho anh.

"Tổng giám đốc Trương, chuyện này là do mẹ anh làm, tất cả các bệnh viện ở thủ đô đều nhận được thông báo không được nhận con gái của Đường Cẩn Du vào viện, có vẻ như mẹ anh đang muốn đuổi hai người họ ra khỏi thủ đô."

Trương Tử Trạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi trợ lý.

"Cậu có thông tin liên lạc gì của Phan Uy Long không? Nếu có thì gửi ngay cho tôi, còn nếu không có thì mau đi hỏi."

"Khoảng mười phút sau, thư ký gửi số điện thoại của Phan Uy Long tới cho anh, Trương Tử Trạch gọi cho Phan Uy Long một cuộc.

"Tổng giám đốc Phan, tôi là Trương Tử Trạch đây."

Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì anh đã nói thẳng tên tuổi của mình luôn.

Phan Uy Long lòng đầy sợ hãi, nhớ đến chuyện tối nay Đường Cẩn Du nói về nhà họ Trương, anh ta vội vã tỏ vẻ là mình không hề liên quan:

"Tổng giám đốc Trương, tôi không hề giúp cái người tên Cẩn Du trong câu lạc bộ kia, anh yên tâm đi, tôi sẽ không bao giờ giúp cô ta đâu."

"Tổng giám đốc Phan, tôi gọi tới không phải để hỏi chuyện này, tôi muốn nhờ anh làm một việc."

Phan Uy Long nghe vậy thì cũng yên tâm phần nào, đoạn anh ta lại lo lắng hỏi:

"Tổng giám đốc Trương, anh muốn tôi làm gì?"

"Không phải Đường Cẩn Du đã nhờ anh giúp cô ta chuyển viện cho con gái sao? Nếu bệnh viện ở thủ đo đã không được, vậy tôi nhờ anh giúp Đường Cẩn Du một chuyện, anh nói với Đường Cẩn Du rằng anh có thể giúp con gái cô ta chuyển tới một bệnh viện ở Hải Thành, tôi sẽ cho người đi xử lý thủ tục, anh chỉ cần nói với Đường Cẩn Du là anh sẽ giúp cô ta, hơn nữa cứ nói người giúp là anh, đừng cho cô ta biết là tôi đã giúp chuyện này, biết chưa? Và cũng không được nói chuyện này cho bất kỳ ai cả."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện