“Mộ Quân, khi nãy tôi nghe thấy có người gọi tên mình, còn gọi hai lần nữa, là ảo giác của tôi sao?”
Trương Tử Trạch đứng cạnh chiếc Land Rover của mình, khó hiểu hỏi.
Trình Duy ở bên cạnh bật cười.
“Đâu chỉ gọi tên cậu, cô ta còn tự xưng là bạn gái cậu nữa, giọng nói này có lẽ là cô gái chia bài kia, cũng không biết đã trêu vào ai rồi. Sao hả, có muốn đi làm anh hùng cứu mỹ nhân không?”
Trương Tử Trạch nghĩ đến người phụ nữ kia đã thấy người mình nóng lên, anh động lòng rồi.
Ngoài cái đêm sáu năm trước, anh chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy thêm lần nào cả.
Cập nhật sớm nhất tại.
Trực giác nói với anh, cô gái này rất khác biệt.
Miệng của Đường Tú Linh đã bị băng dán che lại, cô cắn chặt môi mình.
Trong miệng tràn đầy mùi máu tươi, Đường Tú Linh không dám để mình té xỉu.
Mấy người đàn ông kéo cô, chuẩn bị ném cô vào trong xe.
Đường Tú Linh kêu ưm ưm ưm mấy tiếng, mong có người phát hiện mấy người đàn ông này bắt người ở bên đường.
Vào khoảnh khắc bị ném vào thùng xe, nước mắt của Đường Tú Linh rơi xuống.
Hóa ra, dù có ra tù rồi, ác mộng của cô vẫn chưa kết thúc!
“Buông cô ấy ra…”
Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
Đường Tú Linh cố gắng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông cao to đứng bên ngoài xe, vẻ mạnh anh vô cùng hờ hững, thậm chỉ còn đang chỉnh ống tay áo của mình.
“Dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây, chán sống rồi hả?”
Người đàn ông cầm đầu bắt Đường Tú Linh mắng một tiếng, sau đó ra hiệu cho người xung quanh gã ta.
Năm sáu người lập tức xông đến bên cạnh Trương Tử Trạch.
“Bốp!”
“Bốp!”
…
Mấy chục giây trôi qua, Trương Tử Trạch xử lý hết đám đàn ông xung quanh.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, ngời đàn ông kia run rẩy quỳ xuống đất dập đầu xin tha.
Trương Tử Trạch hừ khẽ một tiếng.
“Ném bọn họ vào cục cảnh sát, nhớ phải tra hỏi cho kỹ vào xem rốt cuộc là ai phái đến.”
Nghe thấy lệnh, mấy vệ sĩ áo đen đi qua dẫn đám đàn ông dưới đất đi.
Đường Tú Linh nhìn Trương Tử Trạch đi về phía mình.
Miếng dán trên miệng cô được xé ra, dây thừng trên tay chân cũng bị Trương