Bên dòng Thanh Giang.
Lý Hải cùng Minh Hà ngôi trên tảng đá ngắm cảnh đón gió.
Ánh hoàng hôn bừng sáng nơi chân trời...
“Anh có tâm sự?” Minh Hà chống càm say mê nhìn Lý Hải.
Lý Hải gật gật đầu không đáp, hắn không biết phải đối diện với hiện thực như nào nữa...
“Nói ra đi tui nghe nè.”
“Không biết.” Lý Hải lắc đầu.
“Vậy thì buông đi.” Minh Hà mĩm cười.
“Buông?”
Minh Hà nhìn hắn gật đầu.
“Buông để nhẹ nhàng hơn, để sống tốt hơn.”
“Tôi không biết vì sao anh lại mông lung lạc lối.
Gia đình? Công việc? Học tập? Hay là tình cảm? Nhưng mà tôi biết một điều anh giữ những điều đó trong thâm tâm thì anh mãi mãi không thấy được ánh bình minh đâu.”
“Hoàng hôn chính là khởi đầu, khởi đầu cho những tâm sự đêm dài, bình mình chính là lúc kết thúc và làm lại, làm lại một ngày mới, một cuộc sống mới.”
“Cô từng buông chưa?”
Ánh mắt Minh Hà có chút đượm buồn, cô khẽ gật đầu: “Rồi.” nàng hít sâu một hơi, mĩm cười nhìn Lý Hải: “Tôi buông bỏ một người từng là tất cả.”
“Xin lỗi.”
Minh Hà bước đến trước Lý Hải, nhóm chân, hai ngón tay nghịch ngợm nâng khóe miệng Lý Hải.
“Buông đi, đừng nghĩ nhiều nữa.
Cái bản mặt của anh xụ xuống nhìn ngu lắm.” Nàng mĩm cười: “Cười lên.
Không gì là không thể buông cả, đau đớn đủ thì tự khắc buông.”
Lý Hải nhìn nụ cười của nàng thẫn thờ...
Giống.
Giống lắm.
Nụ cười rất đẹp...
Lý Hải bật cười, giọt lệ chảy ra trên mí mắt.
Minh Hà lao đi giọt lệ, cô nàng bĩu môi: “Đồ mít ướt.
Anh làm tôi đói rồi đó.”
“Cô muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời.”
Minh Hà lắc đầu ngẫm nghĩ rồi phán một câu chuẩn theo sách giáo khoa: “Gì cũng được.”
“Vậy sao?” Lý Hải chỉ tay về phía xa xa: “Nơi đó được không?”
Minh Hà nhìn theo hắn chỉ, đập vào mắt nàng là biển hiệu “Khách sạn gì cũng được.”
Minh Hà giậm chân đỏ mặt quát lên.
“Phở bò tái nạm thêm quả trứng chần.”
“Gần đây có quán phở nào ngon không?”
“Gần đây thì không, nhưng có một quán rất ngon ở ngoại thành.” Minh Hà chỉ tay về hướng tây bắc.
“Cô không sợ sao?” Lý Hải hiểu ý nàng muốn gì.
“Sợ cái gì? Sao phải sợ?” Minh Hà lên giọng.
Bằng Mã hiện hình giọng ồ ồ cất lên: “Tôi không phải con người.”
“Ờ thì sao?” Minh Hà tiến lại để cho Bằng Mã bế nàng, hai tay ôm lấy cổ hắn.
“Đi kiểu này cũng tiện nhề.”
Bằng Mã lắc đầu, hình như suy nghĩ của Minh Hà có chút cực phẩm.
Hắn tung cánh mang theo Minh Hà bay về chân trời phía tây, nơi vẫn còn niếu kéo ánh hoàng hôn...
“Kẻ theo đuổi ánh sáng.
Từ giờ tôi sẽ đặt biệt danh cho anh là vầy.” Minh Hà nhìn Bằng Mã mĩm cười...
Sáng hôm sau, Vũ Tiên cùng Vân đến trường, Ngọc Hân giao lại cho Hoàng Yên và Lưu Ly chăm sóc.
Chiều hôm qua, Long bắt lấy con chuột béo rồi lũi ra sau vườn làm cái trò gì đó, nguyên một đêm cả bọn nghe thấy biết bao nhiêu thanh âm hỗn tạp, tiếng chim kêu, thú hống vang lên đều đều, nhiều lần Vũ Tiên cầm Ma Thần Kiếm chạy ra thì không gian yên tĩnh lạ thường, vừa chui vô phòng lại nghe tiếp tiếng hú...
Tình trạng này kéo dài đến gần chiều tối hôm sau thì chấm dứt.
Cả bọn đang sửa soạn makeup ở đại sảnh thì thấy Long uể oải mò vào.
“Chời má.” Long há hốc mồm, phải dụi mắt vài lần mới xác định mình không nhìn nhầm...
Hoàng Yên một thân váy đỏ ôm sát cơ thể khoe ra thân hình nóng bỏng cùng làn da bánh mật khỏe khoắn...
Lưu Ly đầm xòe tay bèo tinh tế đầy trang nhã, làn da trắng nổi bật trên lớp vải ren mang lại sức sống lạ thường cho người đối diện...
Ý Vân váy trắng đầm suông, họa tiết mai vàng đơn giản vừa tạo sự chú ý lại che đi những khuyết điểm chưa hoàn hảo...
Vũ Hà một áo trắng váy đen đến đầu gối khoe đôi chân ngắn , vừa khỏe khoắn linh hoạt, nói sự ngây thơ đầy mạnh mẽ...
Két.
Âm thanh cửa mở vang lên, Vũ Tiên nắm tay cô công chúa nhỏ Ngọc Hân bước ra...
Long nhìn không chớp mắt, miệng há lớn, nước bọt chảy thành dòng, giờ này hắn quên mịa nó cái gọi là hình tượng rồi...
“Một đôi thiên sứ.” Hoàng Yên mê ly cất lời.
Mấy đứa còn lại thi nhau gật đầu liên tục.
Long không phải lần đầu tiên chứng kiến nàng trong bộ dáng này, đây chính là bộ đầm mà hắn đã phối riêng cho nàng, giờ phút này thật sự hắn đã bị nàng đoạt lấy hồn phách rồi...
Nàng thật đẹp.
Vũ Tiên đi đến trước mặt Long, quơ tay qua lại trước ánh mắt ngu người của hắn: “Tém tém lại đi anh yêu.”
“Ực..” Long nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai tay bế lấy Ngọc Hân: “Con gái ba hôm nay xinh quá nha.”
Ngọc Hân cười hì hì hôn lên má Long...
“Cả nhà ra ngoài hay sao mà lên đồ đẹp thế?” Long ngu ngơ hỏi.
Cả đám liếc mắt nhìn hắn lạnh lẽo...
Vũ Tiên nghiến răng nhéo lấy tai hắn: “Cút vô kia tắm rữa rồi thay đồ mau, người ta cho xe đến đón nhà mình đi tham dự đấu giá ngoài kia kìa.”
“Úi.
Xém chút quên kèo này.” Long cười xòa lập tức trả lại Ngọc Hân cho Vũ Tiên rồi phóng vào nhà tắm.
Vài phút sau Long tinh thần sảng khoái bước ra.
“Biết ngay mà.” Vũ Tiên lắc đầu nhìn bộ dạng của ông chồng.
“Ông chỉ có mỗi một bộ thôi hả?” Vân nhìn hắn mà cạn lời, từ trên xuống dưới một màu đen.
“Nhiều bộ lắm, nhưng một kiểu này thôi.” Long trả lời ngay.
“Đi thôi, để người ta đợi lâu không tốt đâu.”
Hạ Thảo biết số lượng thành viên của vị Miện Hạ phất boi này hơi đông nên cử hẳn hai chiếc siêu xe đến đón cho lành.
Hai tên tài xế đang táng ngẫu vui vẻ thì quay qua nhìn thấy đội hình trong nhà đi ra mà trợn mắt há hốc mồm, nhịp tim không tự chủ mà ngừng đập...
Bọn hắn đã từng chứng kiến qua không ít mỹ nhân nhưng mà cùng một lúc nhìn thấy sáu cô nàng mỹ nhân từ thành thục chín mộng đến loli hoạt bát thì là lần đầu tiên rồi.
“Áp lực lớn vờ lờ.” Hai tên cùng cất lời, kèo này còn áp lực hơn là chở sếp tổng đấy.
Xe lăn bánh trực chỉ hướng đông mà chạy...
Nữa giờ sau hai xe rẽ vào một tòa lâu đài xa hoa tráng lệ bên bờ biển lộng gió.
Long nhận ra nơi này, cái bờ biển xa xa kia chính là nơi lần đầu tiên hắn gặp Trúc Phương
Quan khách tập trung khá đông, phần lớn những người có tiền và địa vị ở tại Thuận Hãi và khu vực phía nam đều tập trung ở đây,...và không ít những Huyễn Thế gia tộc cũng xuất hiện tại nơi này, hiển nhiên lời mời của Nguyễn Hoàng gia tộc đủ sức nặng để họ đến đây.
Cửa xe mở ra, mọi người bên trong đại sân vườn nhìn ra...
“Quao.” Không biết thằng nào la lên khi Vũ Hà bước xuống xe đầu tiên, một loli hoạt bát rạng rỡ.
Kế đó là Vân bước xuống, một tiểu thư rạng rỡ thùy mị lay động lòng người...
“Quao.” Lần này tiếng kêu lớn hơn chút xúi.
“Ồ Quao.” Với sự xuất hiện của Lưu Ly càng thêm nhiều thằng tham gia ngắm gái.
Cô nàng đáng yêu diệu dàng thanh thuần khiến nhiều thằng quên mất kế bên có nóc nhà đang bóc khói...
Hoàng Yên khí thế bước xuống, hất mái tóc đuôi ngựa ra sau đầy mạnh mẽ,cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, ánh mắt sắc bén làm người khác phải run sợ.
“Quao Quao.” Âm thanh náo nhiệt liên tục vang lên.
Tiếng nuốt nước bọt, tiếng chép lưỡi vang lên liên tục...
Động tĩnh ở nơi này khiến không ít người trong Huyễn Thế gia tộc chú ý, bọn họ đưa mắt nhìn qua thì nhận ra lai lịch của ba đứa Vân, Yên và Ly còn cô bé Vũ Hà kia lần đầu nhìn thấy, tiếng bàn táng cũng rộn lên không ít...
“Trúc Lâm cũng thật khoa trương đấy.”
“Kia chẳng phải là tiểu thư Trần Gia cháu gái Trần Nguyên Kỳ sao? Nó được tuyển vô Trúc Lâm rồi à?”
“Sao ta biết, Trúc Lâm mấy năm nay luôn hành động bí ẩn có để lộ thông tin nào ra ngoài đâu.”
“Bình tĩnh quan sát xem.” Một lão già tay cầm sì gà phun ra làn khói trắng ánh mắt thâm sâu nhìn lấy Hoàng Yên và Lưu Ly.
“Hắn đến kìa chị.” Hạ Thảo chán ghét nói với Trúc Phương, nếu cô nàng sớm biết được bộ mặt sắc lang của thằng cha này thì nhất định hắn sẽ không thể mò đến đây.
“Ra đón hắn với chị.” Trúc Phương nhìn biểu hiện của em gái có chút khác lạ.
Chiếc xe còn lại mở cửa, cả đám ngơ ngác nhìn qua hy vọng sẽ thấy thêm được mỹ nhân.
“Quao con mẹ nó.” Thằng đực rựa bước xuống đầu tiên làm cả đám trai tráng thất vọng tràn trề.
“Quao trai đẹp tụi bây ơi.” Đám thanh niên không gáy thì tụi con gái nhìn Long mà la ó um trời...
Cách đó khá xa, khi vừa nhìn thấy người thanh niên áo đen quần đen giày đen kia bước xuống xe, Trúc Phương như bị định trụ, đôi mắt mở lớn sợ một cái chớp mắt thôi hắn sẽ biến mất, trái tim ngừng đập như muốn thời gian dừng lại khoảnh khắc này,...
Long làm động tác mời theo lễ nghĩa hoàng gia phương tây, trong ánh mắt toàn trường bàn tay trẵng nõn Vũ Tiên đặ lên tay hắn...
Vũ Tiên cùng Ngọc Hân bước ra làm biết bao nhiêu thằng si mê ngơ ngác...
Đám già đời sắp xuống lổ cũng nhìn mẹ con nàng không chớp mắt.
Tụi con gái kia tự giác im miệng, không dám gáy nữa...
“Thiên sứ hả bây?” không biết thằng nào kêu lên, nhưng mà xung quanh hắn đều nghe tiếng “Ờ” đáp lại...
Gia đình của Long tụ tập lại, hắn nắm tay Vũ Tiên dẫn đầu đi vào cổng...
“Thằng khứa kia là ai vậy?”
“Mịa nó gái một con trông mòm con mắt.” Có thằng lãm nhảm.
Lập tức có thằng đáp lại hắn ngay: “Gái một mắt chỉ nhìn có một con.”
“Ông anh Việt Trì 2k5 của tao mà có ở đây