“Thứ đó có liên quan đến Chấn Thiên Cung.” Vũ Tiên nói nhỏ với Long.
Long không bất ngờ cho lắm, bởi vì thứ trên đó có tản mát năng lượng rất rất mỏng manh.
“Từ từ lên giá, trước tiên xác định bao nhiêu đứa muốn nhắm vào thứ đó đã.”
“Anh khuyến mãi cho tụi em mấy thằng kia còn chưa đủ hở?” Vũ Tiên nghiến răng với Long, nàng làm sao không biết được ý đồ cái lão này kia chứ, ngày nào không hành nàng lên bờ xuống ruộng là lão này ăn không ngon mà.
“Chưa!” Long cười đáp lại.
Lúc này trên đài đấu giá Trúc Phương bắt đầu giới thiệu sản phẩm: “Kính thưa quý vị vật trước mắt mọi người chính là dây chuyền của Salazar Slytherin, vật bị nguyền rũa nổi tiếng nhất trong lịch sử thế giới.
Kể từ khi ông trùm Salazar Slytherin bị ám sát sợi dây truyền này cũng mất tích một thời gian dài, khoảng hơn 200 năm trước nó lại xuất hiện trong một buổi đấu giá ở Egyptoria và lọt vào tay một nhà tài phiệt lớn ở đây.
Chỉ vài ngày sau cuộc đấu giá, nhà tài phiệt kia đã tuyên bố ông ta đã có được kho báu lớn nhất của gia tộc Slytherin, tuy nhiên chỉ sau hai ngày cả gia tộc ông ta biến mất một cách bí ẩn, và dây chuyền này cũng mất tích, không một cuộc điều tra nào làm rõ được nguyên nhân.”
“Mười năm sau nó lại xuất hiện một lần nữa ở Cao Lầu, thái tử Toushida là người có được nó.
Và thật đáng tiếc, chỉ sau hai ngày thân vệ đã tìm thấy ngài thái tử chêt trong tư thế treo cổ tại biệt viện, trên tay ngài ấy còn cầm bức di thư chỉ vỏn vẹn vài chữ “lời nguyền Salazar Slytherin”.
Tất nhiên dây truyền này cũng lại mất tích bí ẩn, từ đó biết bao nhiêu câu truyện được thêu dệt xung quanh dây truyền này được lan truyền rộng rãi.”
“Liệu nó có phải là vật mang lời nguyền chết chóc của Salazar Slytherin, hay là vật dẫn đến kho báu vĩ đại của ông ta, hoặc chỉ là một móm trang sức bình thường.” Nói đến đây Trúc Phương nhìn quanh khán phòng nở nụ cười ma mị.
“Bí mật của nó cần các vị ở đây khám phá rồi, giá khởi điểm không đồng.” Nàng đập búa tuyên bố cuộc đấu bắt đầu.
Ở đây không thiếu người có kiến thức, bọn hắn biết đến truyền thuyết về thứ này nhưng đa phần cho rằng con hàng kia chính là một sản phẩm của truyền thông bơm đểu...
“Một trăm ngàn.” Người ra giá đầu tiên là tủ lạnh Bạch Thành Trung.
“Năm trăm ngàn.” Những tay chơi đồ cổ bắt đầu hành động, giá đấu bắt đầu tiến vào con số triệu.
“Mười triệu.” Yao lên tiếng, nàng liếc mắt nhìn qua chổ Long, thấy bọn này im lặng chấp tay cầu khuấn tổ tiên tổ tiên độ giúp kèo này, kiếm con hàng này là xong nhiệm vụ rồi.
Lúc này Long đang âm thầm kiểm tra con hàng này.
“Slytherin này có phải một trong bốn đại gia tộc năm xưa theo phò tá Tử Thần Thần Vương đúng không?”
“Chính là bọn chúng, nhưng mà sau trận chiến đó nhà Slytherin bị diệt hoàn toàn.”
“Lúc đó ai ra tay?”
“Quân của Yuel cân hết.”
“Vậy là để xót một con chuột à?”
“Thứ đó thật sự của chúng sao?” Tên áo choàng bạc nghi ngờ hỏi Long, hắn cũng đang dùng thần thức quan sát dây chuyền nhưng không thể nào biết được tường tận như Long.
“Trên sợi dây chuyền có khí tức nguyền rũa khá tương đồng với hắn, còn mặt phỉ thúy kia ta nhìn không ra.”
“Ta từng nghe nói một trong bốn gia tộc phò ta hắn có sở hữu một Thần Bảo nguyền rũa cực mạnh được hắn truyền thừa xuống, tuy nhiên trong trận đó Yuel không thấy bọn chúng lấy ra dùng, nên thông tin gần như là không.”
“Ta lấy thứ này.”
“Cứ tự nhiên, ta không có thời gian ở đây lâu.
Nếu đúng là thứ này có liên quan đến Thần Bảo kia thì ngươi lời rồi còn gì.”
“Ta không thích dùng thuật nguyền rũa, thứ đó quá ngu ngốc và không hợp với ta.”
“Cũng chỉ có duy nhất Tử Thần mới có thể luyện thuật nguyền rũa đến cấp bậc đó mà thôi, nghe nói năm xưa ngươi xém bị hắn giết?”
“Cũng may lúc đó ta đã hoàn thiện tầng thứ 9 của Không Thần Tháp nếu không thì chắc chắn ta đã chết.”
“May mà kẻ đánh với hắn là ngươi nếu đổi lại đứa khác thì phe liên minh đi bụi rồi.” Áo choàng bạc nhớ lại khả năng của Tử Thần Thần Vương mà phát khiếp, một kẻ khi giết chết được kẻ thù có thể nguyền rũa lên thân thể của hắn mà điều khiển kẻ đó với gần như sức mạnh lúc còn sống, nếu để hắn giết một Thần Vương trong chiến tranh thì sẽ có thêm một Thần Vương bị hắn điều khiển.
“Ngươi thật sự chỉ lấy cây trâm này về cho con ả kia sao?” Long hỏi, hắn vẫn không tin một tên Thần Vương chịu khó chiu xuống đây chỉ để đi đấu giá một con hàng rồi về.
“Vẫn còn một thứ nữa, nó sắp xuất hiện rồi, lấy xong ta sẽ về.”
“Thứ gì?”
Tên áo choàng bạc hơi trầm ngâm một tí rồi truyền âm: “Tử Sắc LiênHoa.”
Lúc này cuộc chiến tranh giành chỉ còn lại ba người đua nhau, Bạch Thành Trung, một tay chơi đồ cổ và Yao.
“Tám mươi triệu.” Yao hét giá, cô nàng đang rất hưng phấn, nhiệm vụ sắp thành rồi.
“Tám mươi mốt.” Bạch Thành Trung quyết không thua, tiền bán gờ rúp nhiều lắm.
“Tám mươi tám.” Lão già kia cắn răng.
“Một trăm.” Kai hét lên, lụm con hàng này một trăm có khi được xài một trăm còn lại.
“Một trăm lẽ con mẹ nó, tao té.” Lão già hậm hực rút lui, đâu phải thằng nào cũng như Long.
“Sao ông anh?” Kai hất càm hỏi Bạch Thành Trung.
“Chơi không?” Lão Trung hỏi thằng kế bên.
“Té thôi tủ lạnh, một trăm củ để đi mát xa ngon hơn.” Thằng đệ kế bên đáp lại.
“Âu cơ!” Lão Trung gật đầu rồi hét lớn.
“Một trăm mười.”
“Một trăm hai mươi.” Yao giơ ngón giữa với lão Trung.
Lão Trung cười lớn: “Một trăm ba mươi.”
“Một trăm rưỡi.” Kai trực tiếp giơ lên hai ngón giữa chỉ thẳng mặt lão kia.
Đám quan khách thấy màn pk này mãn nhãn thật sự, con hàng cuối cùng này ít lão chịu đầu tư mà không ngờ leo được lên một trăm rưỡi rồi.
“Một trăm rưỡi ok cho mày luôn!” Lão Trung cười khà khà, hắn là cố ý chơi mấy thằng kia.
“Con mẹ nó, chắc tao khuyến mãi thằng này vài viên quá.” Kai nghiến răng nhìn tên kia.
Yao nắm tay hắn lắc đầu: “Đợi lấy xong hàng thì đốt nhà nó.”
“Chốt!” Kai gật đầu.
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất.” Trúc Phương hô to.
“Một trăm năm mươi triệu lần thứ hai.” Trúc Phương nhìn toàn trường bàn tay cầm búa gỗ.
“Đập đi, đập đi, đập đi,...” Cả Kai và Yao giờ đây đang mong chờ tiếng gõ búa...
“Ba Trăm triệu.” Âm thanh êm ái vang vọng toàn trường.
Kai và Yao gương mặt đanh lại, ánh mắt lạnh lùng truy tìm thanh âm kia.
Vũ Tiên một mặt bình thản đánh giá xung quanh, nàng và tụi Hoàng Yên vừa mới đi thay đồ trở lại lập tức trả giá ngay, vì đã xác định đêm nay bi Long cho ăn hành nên cả bọn đành phải mặc lại đồ chiến vậy.
Cộp.
“Ba trăm triệu lần thứ ba.
Thành Giao.” Trúc Phương gõ búa xác nhận.
“Kế hoạch B.” Yao lạnh lẽo nói, tay cầm điện thoại gữi đi dòng tin nhắn.
“Chân thành cám ơn các vị đã giành thời gian quý giá tham dự buổi đấu giá tập đoàn chúng tôi tổ chức, số lợi nhuận đến từ buổi đấu giá hôm nay sẽ được chúng tôi gữi đến các làng trẻ em SOS, viện dưỡng lão và tổ chức giáo dục.
Mọi thông số sẽ được chúng tôi liên tục cập nhật và sao kê theo đúng pháp luật, hứa không ăn chặn xây nhà.” Trúc Phương cuối chào toàn trường.
Cô nàng vỗ tay lập tức rất nhiều mĩ nữ từ trong cánh gà đi ra, mỗi người đều cầm lấy một mâm vàng, bên trên là các vật phẩm đã được đóng gói kỹ càng, Hạ Thảo cùng Trúc Phương đích thân mang đến từng chổ quan khách trao vật phẩm cho họ.
Chính vì điều này mà Yao dù hack được vào hệ thống của tập đoàn Phương Thảo cũng không thể tổ chức một cuộc đánh cướp được, bỏi vì cô nàng không thể biết đâu là vật phẩm gì.
“Cám ơn các vị đã đến với buổi đấu giá chúng tôi.” Hạ Thảo cùng Trúc Phương cúi người cảm tạ gia đình của Long, đám này chịu chi nhất, đấu giá nhiều vật phẩm nhất.
“Không có gì, có chổ giải trí cũng vui phết.” Long cười cười nhận lấy mớ vật phẩm.
“Miện Hạ xin ngài hãy cẩn trọng, ở đây không ít người có ý đồ với ngài đâu.” Hạ Thảo nhăc nhở Long, tuy có chút chán ghét nhưng thấy Long thương yêu Vũ Tiên và cô công chúa bé bỏng mà nàng có chút không nỡ thấy hắn bị người khác đánh chết, nên nhắc nhở để hắn lên kế hoạch ứng phó.
“Cám ơn cô đã quan tâm, ông xã tôi còn sợ không ai đến làm phiền chúng tôi đấy chứ.” Vũ Tiên mĩm cười đáp lễ với Hạ Thảo.
Hạ Thảo gật đầu.
“Xe đã chuẩn bị xong, các vị có thể khởi hanh bất cứ lúc nào hoặc có thể ở lại đây để chúng tôi tỏ lòng thành chủ nhà.”
“Không cần phiền phức thế đâu.” Long nựng má Ngọc Hân cười cười.
“Chúng tôi sẽ đi bộ ngắm biển đêm.”
“Nhưng mà...” Hạ Thảo giật mình, đang tính can ngăn thì lại bị Trúc Phương kéo tay ra hiệu.
Trúc Phương nháy mắt với Hạ Thảo rồi mĩm cười với Long: “Nguyễn Hoàng gia tộc chúng tôi sẽ rất vinh dự khi được miện hạ ghé thăm.”
“Một ngày không xa.” Long gật đầu với hai nàng, sau đó dẫn cả nhà rời đi.
“Chị à hắn làm vậy chẳng khác nào trườm mặt ra cho người ta đánh.” Hạ Thảo quay sang nhìn Trúc Phương.
Trúc Phương nhìn nàng mĩm cười bí hiểm: “Em vẫn còn non lắm.” Nói xong cô nàng rời đi, đêm nay vẫn còn một cuộc chiến nữa đấy.
“Mọi người đứng đây đợi anh một chút.” Long vừa đưa mọi người đến bờ biển thì mĩm cười rồi biến mất.
“Lão này lại giở trò gì nữa đây?” Vân khó hiểu lắc đầu.
“Làm sao chị biết được.” Vũ Tiên nhún vai.
Vị trí của đám Vũ Tiên lập tức rơi vào tầm ngắm của rất nhiều người, hai lão già tông chủ Bách Hóa Tông, băng đảng của Kai và Sadaru.
Cách đó một đoạn khá xa.
Tên áo choàng bạc đang đứng trên một ngọn tháp cao: “Chuyện gì nữa?”
Long xuất hiện từ nhẫn trữ vật lấy ra một cuộn thư án ném cho hắn.
“Mang thứ này về cho ả kia phân tích.
Tuyệt đối đừng để bất cứ kẻ nào biết về sự tồn tại của nó.”
Tên áo choàng bạc nhận lấy thư án lại nhìn thấy sự nghiêm túc của Long biết chuyện này quan trọng lập tức giấu nó vào nơi tận cùng của giới chỉ.
“Ta nhất định sẽ đưa tận tay bà chị.”
“Đi đi.” Long để lại một câu lập tức biến mất ngay.
Lần nữa trở lại bãi biển nơi bon Vũ Tiên đang đợi, Long nhìn đội hình rồi bế lấy Ngọc Hân.
“Anh với con gái và Vũ Hà sẽ đi một đường, em dắt ba đứa kia chạy hướng đó trở về.”
“Con muốn đi với mẹ cơ.” Ngọc Hân làm nũng.
“Ngon ngon, con đi với baba trước đi lát nữa về phòng ngủ với mẹ.” Vũ Tiên vuốt tóc dổ dành con bé.
“Tụi em đi trước đây.” Vũ Tiên dẫn bọn kia đi trước, cả đám