Long về đến nhà cũng vừa lúc bọn Vũ Tiên từ thao trường trở lại, không có Long ở nhà thì Vũ Hà đảm nhận nhiệm vụ mở pháp trận cho cả đám luyện tập.
“Con kia đâu rồi?” Long liếc mắt qua đội hình thì không thấy Vũ Hà, nó cũng không có trogn phòng lẫn thao trường.
“Sư tỷ bảo đi mua sắm ít đồ.” Hoàng Yên lập tức trả lời.
Vũ Tiên ngay lập tức kéo Long ra một góc.
“Chuyện của Phương sao rồi?” Vũ Tiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Long.
“Phương Hằng là con gái Trúc Phương cũng chính là cháu gái Hạ Thảo, chỉ bị thất tình thôi.” Long đáp.
Vũ Tiên lập tức hiểu ra nguyên nhân, đột nhiên ánh mắt trừng Long: “Anh gọi cô bé là gì?”
“Phương Hằng.” Long lập tức đáp lại.
“Giỏi.” Vũ Tiên nâng lên ngón tay cái sau đó rời đi.
Trên môi mang theo nụ cười, ba phần vui mừng mà đến bảy phần chua chát.
Nàng sắp có thêm một đứa chị em rồi, căn nhà này lại sắp có thêm một phòng hoặc chính là tên kia có thêm một nơi để tìm đến.
“Em là đang ghen đó hả?” Long đi kế bên nhẹ giọng thăm dò.
“Không có.” Vũ Tiên hờ hững đáp.
“Không có?” Long nghe cái giọng chua chua có chút xấu hổ.
“Xạo đó.” Vũ Tiên nghiến răng, vận lực cực hạn véo hông Long.
“Đêm nay anh tự ra ngoài kiếm ăn, nhà này hết lương thực rồi.”
Long xoay người ôm lấy Vũ Tiên, cúi đầu tìm đến đôi môi hồng...
Chụt...Chụt...
Bốn cánh môi mân mê lấy nhau, lưỡi va vào lưỡi hỏi thăm nhau...
Bàn tay Long theo thói quen tìm đến đôi thỏ ngọc xoa bóp.
Vũ Tiên hai tay gì chặt lấy cổ Long.
“A baba cắn mẹ.” Đang trong giai đoạn phê pha âm thanh thánh thót đứa con gái cưng vang lên đánh thức cả hai trở lại.
Vũ Tiên đỏ mặt tách Long ra, rồi chạy đến bế lấy con gái, liếc mắt nhìn Long: “Đừng làm tổn thương con bé thêm lần nào nữa.”
Long đứng nơi đó nhìn nàng cười cười, gật đầu...
Long từ phòng tắm trở về phòng thì nhận được tin nhắn Trúc Phương.
“Bữa tối.” Long nhuếch môi rồi diện một thân quần áo chỉnh tề, ra báo cáo qua loa với Vũ Tiên thì lũi đi.
“Hắn có hẹn à?” Vân ngạc nhiên hỏi.
Vũ Tiên chỉ nhún vai đáp lại, trong lòng thật đúng là khó chịu vô cùng.
“Con nhỏ hư đốn kia chưa về luôn về luôn à?” Nàng nhìn đồng hồ.
Lưu Ly lướt phím nói với mọi người.
“Hoàng Yên đi đón sư tỷ rồi.”
“Chờ hai đứa nó về rồi ăn tối luôn.” Vũ Tiên nói rồi vào bếp chuẩn bị.
Đầu dây bên kia Phương Hằng cũng đã tắm rửa sạch sẽ, hôm nay cô nàng tắm có lâu hơn hàng ngày, mọi chổ được nàng kỳ cọ rất kĩ, rất lâu mà vẫn sự chưa sạch...Đặc biệt cái nơi quan trọng nhất Phương Hằng đã rửa đến ba lần dung dịch ệ sinh rồi.
Nàng trang điểm nhẹ nhàng, mặc lên mình chiế váy trắng liền thân dài tới đầu gối, cổ váy quá sâu nhưng chỉ hơi cúi chút thôi là có thể nhìn được phần trên đôi ngực.
Thấy con gái đi xuống Trúc Phương mĩm cười, ánh mắt ý vị nhìn lấy cô bé: “Hôm nay đẹp dữ ta, đợi ai đến hả con gái?”
“Mẹ này.” Phương Hằng gò má ửng hồng mĩm cười, cúi đầu tránh ánh mắt của mẹ.
“Phụ dì con dọn thức ăn ra vườn đi, khách sắp tới rồi đó.” Trúc Phương chỉ tay vào mớ thức ăn nóng hổi đã lên đĩa.
Ba người phụ nữ chạy đi chạy lại dọn lên bàn thịnh soạn.
Nhìn bàn ăn Phương Hằng có chút nhiếu mày: “Nhiêu đây sợ không đủ mẹ ạ.”
“Không đủ?” Hạ Thảo nhìn cháu gái nghi ngờ.
“Có bốn người ăn nhiêu đây dì còn thấy nhiều lắm rồi đó.”
“Anh...anh...ấy ăn nhiều lắm dì.” Phương Hằng lắp bắp nói.
Trúc Phương Hạ Thảo nhìn nhau.
“Tới đâu hay tới đó, mẹ làm có nhiêu đây thôi, nếu không đủ thì bảo gia nhân đi mua.”
Phương Hằng xem đồng hồ, sắp tám giờ, ánh mắt ngó nghiên ra cung đường biển nơi Long đưa nàng trở về...
Trúc Phương nhìn thái độ con gái thì lắc đầu, quả nhiên là thiếu nữ khi yêu đứa nào cũng giống nhau.
Lại nhìn sang Hạ Thảo nàng lại chút sững sờ, đứa em gái này cũng lâu lâu dòm đồng hồ, ánh mắt cũng có chút mong đợi...
“Đến rồi kìa.” Trúc Phương chỉ tay về một hướng, nàng nhìn thấy không gian nơi đó có chút gợn sóng...
“Hình như vừa kịp lúc đúng không?” Long bước ra từ vùng không gian, nhìn ba người Phương Hằng mĩm cười, hắn còn tạo thêm chút hiệu ứng ánh sáng lấp lánh xung quanh khi xuất hiện để tạo chút ấn tượng.
Mà khi thấy Long xuất hiện Phương Hằng mĩm cười tươi rói, nếu không có mẹ và dì thì nàng đã chạy đến ôm tình nhân rồi...
“Vừa kịp giờ.” Trúc Phương dẫn đầu “Hoan nghênh ngài đến dùng bửa tối cùng gia đình nhỏ chúng tôi.”
“Cứ bình thường đi, cô biết tôi không hứng thú với mấy vụ xưng hô mà.” Long cười cười, lén nháy mắt với bà vợ hai.
“Mời.” Trúc Phương là động tác mời, ánh mắt đảo qua con gái thì thấy nó tươi cười không thôi, hai chữ mê giai chình ình trên bản mặt.
Bửa tối nhanh chóng bắt đầu.
“Gia tộc tôi nợ cậu hơi nhiều, mà đến giờ tôi vẫn chưa biết tôn tính đại danh của cậu.” Trúc Phương ánh mắt lấp lóe nhìn Long, nếu là trước đây này sẽ chỉ hơi tò mò chút thôi, nhưng qua sự kiện hô nay, nàng cần phải biết rõ tên này là ai đến từ đâu để thuận đường tính cho con gái nữa chứ.
Hạ Thảo mặt không biểu tình nhưng đôi tai nhỏ lại vểnh lên nghe ngóng từng từ một.
Long cũng hiểu ý Trúc Phương, lại nhìn thấy ánh mắt tò mà của Phương Hằng, hơi suy nghĩ chút xíu thì đáp lời: “Hoàng Đế vĩnh viễn đế quốc Baldr, thành tựu Thánh Đế.”
Long nói một câu đúng một nữa, Hoàng Đế Baldr thì đúng còn thành tựu Thánh Đế thì nói giảm nói tránh.
Cạch...Cạch...Cạch...
Ba người phụ nữ lần lượt rớt đũa, trực tiếp bỏ qua luôn cái gì là hình tượng thục nữ, cái miệng há to ánh mắt mở lớn nhìn Long.
“Ờm...vì thân phận tôi có chút xíu nhạy cảm nên mong mọi người tém tém lại chút.” Long cưởi khổ.
Cả ba người vô thức gật gật đầu...
Giẫu biết thằng này rất mạnh nhưng không ngờ hắn trực tiếp là một vị Thánh Đế 99 cấp độ, là một trong những cường giả mạnh nhất của thế giới rồi còn gì nữa.
Theo như thông tin thì Thánh Mẫu Liễu Hạnh cũng chỉ có cấp 97 thôi đấy.
“Nhưng mà sao Long còn trẻ vậy?” Phương Hằng ngơ ngác hỏi, ông ngoại của nàng chỉ là Tôn Giả 70 cấp cũng đã sắp lục tuần rồi, nhưng mà Long lại rất trẻ, chẳng lẽ là một lão già khú đế đội lốt trai trẻ.
Trúc Phương cùng Hạ Thảo cũng gật gật đầu ánh mắt nhìn Long có chút quái dị.
“Cái này...thực ra thì cũng như mọi người nghĩ đấy, chỉ là do năm xưa tôi trúng phải thuật nguyền rũa nên cơ thể bị phong ấn ở tuổi 22.” Long cười cười giải thích, hắn còn giơ lên hai ngón tay.
“Hai trăm?” Phương Hằng hỏi liền.
Long gật đầu như mổ thóc, đáp số hai ngàn nuốt lại vào mồm.
“Quái thai.” Cả Hja Thảo và Trúc Phương cùng thốt ra một câu.
Bữa tối tiếp tục diễn ra, Trúc Phương và Hạ Thảo thay nhau phỏng vấn Long hay đúng hơn là tra khảo làm Long nhức hết cả trứng, não phải nhảy số liên tục để chém gió ra những câu trả lời hợp lý nhất có thể.
Rất nhiều câu hỏi được đưa ra nhưng tuyệt không một câu nào dính đến Vũ Tiên và Ngọc Hân, điều này làm Long có chút nhẹ nhỏm khi hai đứa này khá biết điều...
Sau khi Long dọn dẹp hết bàn ăn, Trúc Phương cùng Hạ Thảo biết ý lũi đi để lại không gian cho đôi trẻ tâm sự...
Long cùng Phương Hằng đứng trước biển rộng, không ai nói ai lời nào, bàn tay đan lấy nhau, ánh mắt tuy là ngắm cảnh nhưng lại luôn để ý đến nhau...
“Chịu làm vợ một lão già như anh để em ủy khuất rồi.” Long nói.
Phương Hằng lắc đầu: “Em chỉ sợ anh chê một đứa con gái như em thôi.”
“Cả đời này không chê.” Long lập tức đáp lại.
Phương Hằng khẽ gật đầu: “Em yêu anh.” Nàng chủ động ôm lấy Long.
Long phê pha đang định khóa môi cô vợ thì thần thức phát hiện vài chục cặp mắt nhìn chằm chằm chổ này, trong lòng âm thầm chữi má nó đám lão già nhiều chuyện, sắp xuống lỗ rồi thì lo mà ăn nhậu bia ôm đi không lo, lại kéo nhau ra đây rình hai đứa nhỏ chi vậy không biết.
“Anh đưa em về, nơi đây hơi đông.” Long thủ thỉ vào tai nàng rồi bổ xung thêm: “Phòng của em chắc chắn sẽ không có ai phải không?”
Phương Hằng vội buông hắn ra, đỏ mặt nhìn xung quanh.
“Chết mẹ bị phát hiện.” Một đám lão già nhìn thấy tiểu thư nhìn quanh thì nhảy dựng cả lên, đám bọn hắn chia nhau âm thầm rời khỏi vị trí nghe lén...
Long đưa Phương Hằng vào lại nhà thì vẫy chào gia chủ “đi về”.
Phương Hằng trong phòng đi đi lại lại, tâm tình có chút hưng phấn lại có chút sợ sợ...
“Hình như lần đầu sẽ đau.” Nàng lẫm bẫm, ánh mắt chốc chốc lại nhìn chiếc khăn đỏ kia...
Cốc...Cốc...Cốc...
Có tiếng gõ cửa vang lên, Phương Hằng nhịp tim gia tốc nhanh chóng mở cửa: “Chồng ơi anh đến....”
Lời chưa ra khỏi mồm thì nghẹn họng.
Trúc Phương lắc đầu trắc lưỡi cú vào đầu con gái: “Thằng chồng của cô về rồi, ngủ sớm mai đi học mà gặp nó.” Nói rồi nàng phì cười bỏ đi.
Phương Hằng xụ mặt đóng cửa lại, thì một bàn tay đã chặn cửa lại.
“May mà không bị mẹ vợ phát hiện.” Long cười tà, nhanh chóng thay vợ hai đóng cửa.
Căn phòng cũng khá rộng rãi, mùi hương hoa hồng từ máy xông tinh dầu liên tục phun ra, dèm cửa hài hòa cùng màu sắc căn phòng, chiếc giường to nơi góc phòng trải lấy ga giường hồng phấn xinh xinh....
“Phòng em đẹp thật.” Long đánh giá, sau đó ôm lấy Phương Hằng, đôi môi lại tìm đến môi nàng...
Long hôn bên ngoài cánh môi nhẹ nhàng chậm rãi, Hương cũng mở miệng đón nhạn cái lưỡi của chồng.
Long tham lam đưa đầu lưỡi tấn công vơ vét cam lộ trong khoang miệng giai nhân...
Sau một lúc, Long rời môi Phương Hằng, miệng hôn lên má hồng, lên đến vầng trán xinh xinh...
“Cho anh nhé em yêu.” Long liếm vành tai đầy mẫn cảm của nàng.
Phương Hằng nhẹ run, vô lực ngã vào người Long, môi hồng khẽ ừ một tiếng yếu ớt...
Long bế vợ lên giường, vươn tay tắt đèn trần, chiếc đèn ngủ mờ mờ sáng lên, không gian mờ mờ ảo ảo...
Long lại cúi xuống hôn vợ, đã được sự cho phép, một tay Long gối ở cổ, tay còn lại tìm đến bộ ngực nhẹ nhàng nhàu nặng hai quả đào tiên đang độ chín.
Ư...Ư...
Tiếng rên rĩ mê hồn phát ra khe khẽ nơi cổ họng con cái càng kích thích thêm hormone con đực hưng phấn...
Miệng Long lại di chuyển lên vành tai mẫn cảm chọc phá, nhận thấy cơ thể vợ yêu khẽ run, cái lưỡi quái ác của hắn di chuyển xuống cái cổ trắng ngần..
Phương Hằng cơ thể uốn éo, miệng rên khe khẽ...
Ư...Ư...Chồn...Ơi..Ư...
Long đưa tay kéo hai quai váy xuống dưới, chiếc áo lót bị hắn thô bạo kéo ra giải