Khương Thải Tiều trở nên ngày càng trầm mặc, thường xuyên ôm đầu không biết đang nghĩ gì, còn kêu là "đau đầu" nữa, anh dẫn cô đến bệnh viện tái khám, bác sĩ cũng chỉ có thể kê thuốc đau đầu cho cô.
Anh còn phát hiện có người theo dõi bọn họ, từ phòng khám, trả tiền, lấy thuốc, thẳng tới bãi đỗ xe, đều đụng phải cùng một người đàn ông mặc đồ tây phẳng phiu, mà trên tay người đàn ông đó không có túi thuốc.
May mà sau khi chạy xe ra khỏi bệnh viện, người đàn ông đó liền không tiếp tục đi theo nữa, để lại cho anh một dấu chấm hỏi.
Sau đó, có một ngày, chuyện mà anh sợ nhất đã xảy ra.
Khương Thải Tiều đã mất tích, đột nhiên biến mất không thấy nữa!
Anh tan tầm trở về, Khương Thải Tiều không có trong nhà, anh lo lắng gọi điện thoại cho cô, di động không có ai bắt máy, lại không có bất kỳ hồi âm nào, anh không ngừng nói: "Thải Tiều, trả lời anh đi, em ở đâu vậy? Tiểu Tiều, Tiểu Tiều......"
Di động bị cắt đứt rồi, gọi lại lần nữa thì đã tắt máy.
Tại sao? Tại sao đột nhiên lại mất tín hiệu chứ?
Ân Mục Thành kinh ngạc và nghi ngờ không thôi, trong lòng đã lờ mờ có dự cảm xấu nhất.
Nhìn em gái nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê, Diêm Đỉnh tự mình làm chủ tịch thu di động dán hình thủy tinh đầu lâu màu hồng dễ thương, quyết định từ nay không cho nó nhìn thấy ánh mặt trời.
(-_-!)
Anh không có cách nào hình dung trong lòng phẫn nộ bao nhiêu, em gái của anh tại sao lại gặp phải loại chuyện này chứ?
Giữa trưa, Thải Tiều đột nhiên chạy về nhà, ôm lấy anh khóc, "Em làm sao vậy? Em rốt cuộc sao vậy? Em hình như nằm mơ rồi đột nhiên tỉnh lại, phát hiện bản thân ở trong nhà người khác......"
"Bé ngoan, em đừng kích động......"
"A......"
Cô ôm đầu thét chói tai một tiếng liền ngất đi.
Diêm Đỉnh lập tức đưa cô đến bệnh viện, cũng là bệnh viện mà lần trước cô ở.
Anh đã cho người theo dõi điều tra trước rồi, sau đó đích thân bái phỏng bác sĩ Trương lúc trước thay Thải Tiều chẩn trị, xác định thời gian, nguyên nhân bệnh của Thải Tiều.
Bác sĩ Trương giải thích với anh, "Cô Khương Thải Tiều bởi vì tai nạn xe cộ mà đưa vào bệnh viện, hơn nữa còn mất trí nhớ, cặp anh em ở cùng trong bệnh viện chính là Ân Mục Thành và Thân Noãn Ngọc, Ân Mục Thành tự nhận là bạn trai của cô Khương Thải Tiều, cũng sống chung với nhau."
"Vớ vẩn, Thải Tiều căn bản không quen biết Ân Mục Thành!"
Diêm Đỉnh tức đến nổi sùi bọt mép, suýt chút nữa là xông đi chém Ân Mục Thành rồi.
Vấn đề là Thải Tiều mất trí nhớ, trong mắt chỉ có Ân Mục Thành lừa dối tình cảm của cô, chơi đùa thân thể của cô.
Diêm Đỉnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu anh xông đến nói với Thải Tiều tất cả mọi chân tướng, tim của cô sẽ bị chẻ thành hai phần, bốn phần, hay là trở nên nát vụn?
Anh lâm vào trong sự giao chiến dằn co, không thể quyết định phải xử lý ra sao, đã nghĩ suốt hai ngày, đang định đi tìm Ân Mục Thành ngả bài, Thải Tiều lại đột nhiên khóc chạy trở về đây, kêu tên của anh......!
Cô khôi phục trí nhớ rồi sao?
Diêm Đỉnh vô cùng lo lắng ngóng nhìn em gái đang hôn mê, đau lòng cô tại sao lại gặp phải chuyện bất hạnh như vậy chứ? Bị một người đàn ông lòng lang dạ sói thừa cơ sấn tới, bị hung hăn chơi đùa hết nửa năm trời.
Không thể tha thứ.
Tuyệt đối không thể tha thứ cho Ân Mục Thành.
Còn những đồng phạm khác nữa......!
Diêm Đỉnh nheo đôi mắt sắc bén lại, chú ý đến trên cổ Thải Tiều có mộ sợi dây chuyền bạch kim, anh tháo nó xuống, là biểu tượng thiên nga của Swarovski, tiếp theo liền tịch thu sợi dây chuyền bỏ vào trong túi.
Liêu Tĩnh Nhi nhận được điện thoại của Diêm Đỉnh liền vội vàng đến bệnh viện, Diêm Đỉnh đang ở trong phòng nghỉ bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy cô.
"Vì sao kêu em đến bệnh viện? Ai bệnh vậy?"
"Thải Tiều."
"Anh tìm thấy cô ấy rồi?"
"Có người mật báo cho anh, anh tìm đến cửa, Thải Tiều ngược lại không nhận ra anh, quên mất anh là ai."
"Làm sao có thể?" Nhịp tim của Liêu Tĩnh Nhi đập nhanh một nhịp.
Là ai mật báo cho Diêm Đỉnh vậy?
"Anh còn khiếp sợ hơn em nữa, em gái của anh lại có thể quên mất anh là ai, đây là chuyện gì đây? Anh lập tức tìm người điều tra, tra ra được bệnh viện này, bác sĩ trước đây khám cho Thải Tiều nói với anh, Thải Tiều bị mất trí nhớ."
"Điều này......"
Trong mắt Diêm Đỉnh xẹt qua sự hoang mang kỳ lạ, nụ cười trên môi không hề có độ ấm.
"Tĩnh Nhi, anh hỏi lại em lần nữa, thời gian anh không ở Đài Loan, em thật sự chưa gặp qua Thải Tiều lần nào sao?"
"Không......Không có, em và cô ấy không thể hợp với nhau được." Liêu Tĩnh Nhi cố ý cường điệu.
"Cho dù tính cách không hợp nhau, nhưng em thân là chị dâu tương lai của nó, trong lúc anh không ở Đài Loan, em không thể quan tâm nó một chút hả?" Đôi mắt thanh duệ sắc bén tập trung vào cô, "Anh nhờ vả em không chỉ một lần, đối với tính khí trẻ con tùy hứng của nó nhiều bao dung một chút, kết quả không những không có yêu ai yêu cả đường đi, ngược lại còn giậu đổ bìm leo!"
"Em giậu đổ bìm leo?" Hô hấp căng thẳng.
"Em đang nói dối, em từng gặp Thải Tiều hai lần, nhìn thấy Thải Tiều và người đàn ông không quen biết đi chung với nhau, kết quả em không những không quan tâm, anh gọi điện về em cũng không nói cho anh biết, lúc em đến Nhật Bản tìm anh càng không đề cập đến một chữ, kết quả em biết Thải Tiều gặp phải chuyện gì không?"
"Diêm Đỉnh, em......" Thần sắc trầm lặng của anh dọa hỏng Liêu Tĩnh Nhi rồi, vội nói: "Được, em thừa nhận em gặp qua Thải Tiều hai lần, nhưng em tưởng cô ấy chỉ là đang hẹn hò, không muốn bị em phá hoại, nên giả bộ không biết em! Mà em, chỉ mong sao cô ấy đi hẹn hò, đừng dính lấy anh nữa."
"Em đang nói bậy gì đó? Nếu Thải Tiều thích dính lấy anh, sớm đã qua Nhật Bản với anh rồi, cũng sẽ không gặp phải chuyện này......" Diêm Đỉnh đã không thể nhịn nổi lửa giận nữa, một chưởng quét bình hoa trên bàn xuống, xúc động phẫn nộ rống giận hướng thẳng đến tận trời xanh, "Thải Tiều căn bản không biết Ân Mục Thành, bởi vì mất trí nhớ mà bị lừa gạt phải sống chung, để cho Ân Mục Thành chơi đùa trong lòng bàn tay!"
"Diêm Đỉnh, em không biết!" Run giọng minh oan, cô chưa từng thấy qua Diêm Đỉnh phẫn nộ như vậy.
"Cô không phải không biết, mà là căn bản không quản sống chết của em gái tôi, nếu không cô trong thời gian sớm nhất phát hiện ra kỳ lạ, sẽ lập tức thông báo tôi phải trở về!" Anh rống giận, con người sắc bén nhiễm lên hận ý.
Liêu Tĩnh Nhi không khỏi khổ sở đến phát hoảng, hốc mắt hơi hồng hồng.
"Đúng, em chính là ghét nó.
Ghét nó.
Chỉ mong sao nó mãi mãi biến mất trước mắt em......"
"Ba" một tiếng, một bạt tai không nặng không nhẹ bỗng nhiên hướng về phía cô, chặn lại lời nói chưa ra khỏi miệng của cô.
"Anh đánh em?" Cô ôm lấy mặt.
"Đừng nói ra những lời càng cay độc hơn nữa." Anh ngược lại bình tĩnh lại.
"Em chính là muốn nói! Em hận Khương Thải Tiều, em hận cô ta cướp hết mọi chú ý của anh, em hận cô ta......"
"Hận một người rất mệt, trực tiếp giải trừ hôn ước là được."
"Anh nói gì?" Cô tuyệt vọng lắc đầu.
"Chúng ta giải trừ hôn ước." Anh vô tình tuyên bố.
"Em không muốn......" Cô hét lớn, nước mắt tủi thân cũng đã nhịn không được nữa mà trúc xuống như mưa.
"Anh có biết bên ngoài người ta đồn đại cái gì không? Mọi người đều cho