Áo quần lụa là, ly tách giao nhau, lễ đường kết hôn hoa lệ.
Một đám cưới hào môn, hôm nay Khưu Lệ Minh sẽ gả cho trưởng công tử của lão đại giới chính trị nào đó, sự kết hợp giữa hoàng tử và công chúa, nhân vật nổi tiếng hai giới chính trị và thương nghiệp đều có mặt tại hôn lễ thế kỷ này.
Một công dụng khác của việc tham gia hôn lễ này chính là để trao đổi đề tài bát quái.
Khưu Lệ Minh là cháu gái bên nhà mẹ của Khưu Ánh Tuyết, chuyện vui như vậy đương nhiên cả nhà phải cùng có mặt rồi.
Tôn Dật Linh cũng kéo bạn trai mới đến chào hỏi, vô cùng kiêu ngạo giới thiệu bạn trai mình là nhân viên trong một công ty nắm giữ tài chính nổi tiếng, với giọng điệu "chuyện tốt sắp tới gần".
Khưu Ánh Tuyết cũng đã hai năm không có gặp cô rồi, tự nhiên chỉ mỉm cười khôn khéo gật đầu, bất quá chàng trai đó chỉ cần có em gái trẻ tuổi nào tạt ngang qua, mắt lập tức sẽ sáng lên ngay, rõ ràng còn chưa muốn ổn định.
"Là Diêm Đỉnh!" Có người kinh ngạc kêu lên.
"Anh ấy kết hôn khi nào vậy? Con trai lớn vậy rồi sao!"
"Vị mỹ nữ đó là phu nhân của anh ấy à?"
Mọi người nghị luận không thôi.
Tôn Dật Linh bỗng nhiên kêu lên: "Đó là Khương Thải Tiều sao? Cô ta trước đây chính là tiểu tình phụ của Diêm Đỉnh, rốt cuộc được phù chính (ý nói từ thiếp lên vợ chính) còn sinh cả con nữa ư? Liêu Tĩnh Nhi tiểu thư đáng thương bị bỏ rơi rồi!"
Lại là một tiếng sấm, tiếng kinh hô lại lần nữa vang lên.
Loại bát quái này còn hấp dẫn hơn nam nữ chính hôm nay nữa.
Khưu Ánh Tuyết trợn mắt nhìn Tôn Dật Linh, đến gần con trai.
Sau này ít qua lại với nhà họ Tôn thì hơn, mất mặt quá đi!.
Đọc ????????u????ệ???? ha???? ????ại ﹛ ???? ????ÙM????????????????ỆN.????N ﹜
Ân Mục Thành cười đi đến chỗ của Diêm Đỉnh và Khương Thải Tiều, hôn lên cái trán trơn bóng trắng mịn của mỹ nữ một cái.
"Ba, ba......"
"Bảo bối của ta." Ân Mục Thành tiếp lấy con trai, ôm vào trong lòng......!Mặt tràn ngập ý cười.
Trăm phần trăm là sét đánh ngang tai! Bạch mã vương tử của phần đông danh viện chưa kết hôn, thế nhưng đã có con trai rồi.
"Tiểu Bảo!" Khưu Ánh Tuyết trêu đùa.
"Bà nội......" Bé con và ông bà nội đã quen thuộc rồi, siêu biết làm nũng.
Khưu Ánh Tuyết vui không thể tả, Ân Hạo Vân cũng đi theo giành ôm.
"Kêu ông nội, kêu ông nội đi."
"Ông nội......"
Ở trước mặt cháu, Ân Hạo Vân hoàn toàn mất hết uy nghiêm của tổng tài, cười còn thân thiết hơn cả phật Di Lạc.
Lại thêm một bom gây chấn động, hết sức hấp dẫn ánh mắt tò mò của mọi người.
Diêm Đỉnh đợi chính là giờ khắc này.
"Diêm Đổng, vị tiểu thư này là......" Cuối cùng đã có người nhịn không nổi hỏi.
Diêm Đỉnh mỉm cười một cái.
"Em gái ruột cùng cha cùng mẹ của tôi, Khương Thải Tiều, con gái một của mẹ tôi, bởi vậy nên để em gái theo họ mẹ." Thái độ chững chạc mà bình tĩnh khoan thai.
"Chứ không phải như vị tiểu thư kêu lớn tiếng kia nói đâu, tôi thật không nghĩ tới có người sẽ hiểu lầm cho rằng em gái tôi là tiểu tình phụ của tôi, làm sao lại có người không có thường thức như vậy chứ?"
Những người có mặt ở đây hóng sôi nổi rút lui sạch sẽ, hướng ánh mắt lên án về phía Tôn Dật Linh.
Tôn Dật Linh ngậm phải bồ hòn, kéo bạn trai đến phòng nghỉ của cô dâu tung bát quái, xem Khưu Lệ Minh có biết không?
Khương Thải Tiều là em gái ruột của Diêm Đỉnh.
Tin tức này nhanh chóng nhập vào dữ liệu não của một số người, sau này chắc sẽ không nghe lời truyền miệng, tự biên tự diễn nữa.
Ân Mục Thành thủy chung nắm lấy tay Khương Thải Tiều không buông, thẳng đến khi cô vâng lời ngồi xuống với anh.
"Em hôm nay thật đẹp!" Anh tinh tế đánh giá cô, tiểu lễ phục hoa hồng tím nhu mì lại sáng ngời, trên cổ đeo sợi dây chuyền thiên nga Swarovski.
"Sợi dây chuyền này là......"
"Anh hai trả lại cho em đấy, anh ấy nói là lúc em tỉnh lại đã đeo trên cổ rồi, anh ấy đã giấu đi."
"Đây là sợi dây chuyền định tình anh tặng cho em." Tầm mắt thâm thúy khóa chặt cô.
"Em cũng đoán là vậy, nên đã đeo lên." Cô cười uyển chuyển.
Ân Mục Thành đặc biệt vui mừng.
Cô nguyện ý đeo sợi dây chuyền thiên nga lần nữa, thể hiện cô đã tha thứ cho anh rồi sao?! Thừa nhận đoạn tình cảm trong quá khứ của bọn họ thật sự tồn tại sao?!
"Thải Tiều, anh thật sự rất vui."
"Ah, anh hai rõ ràng nói vô cùng ghét anh, nhưng lại giúp anh nói tốt, đàn ông!"
"Anh hai nói anh cái gì?" Ánh mắt anh chớp chớp.
"Anh ấy nói nếu như anh đối với em là chơi đùa, nhất định sẽ vô cùng cẩn thận tránh thai, sẽ không mang phiền phức đến cho mình." Khương Thải Tiều cười cười nhếch mày liễu, "Chuyện gì cũng có sơ hở cả, mang thai thì có thể nói lên điều gì chứ?"
"Không đúng, lúc đó anh là kỳ vọng em mang thai."
"Cái gì?"
"Nửa tháng cuối cùng mà chúng ta sống chung, tình huống của em có vẻ khác thường, anh luôn vô cùng lo lắng em sẽ khôi phục trí nhớ, càng sợ sau khi em khôi phục trí nhớ sẽ quên mất anh, nên nghĩ đến mang thai để trói chặt em."
Khương Thải Tiều chấn động một chút.
"Anh trái xem phải xem đều giống con cưng của trời.
Tại sao cần phải chơi trò này chứ? Thật không hiểu nổi."
Aizz, Anh từ tận đáy lòng phát ra tiếng than nhẹ.
"Bởi vì anh đối với em chính là không có nắm chắc, cố tình lại muốn biểu hiện được rất tự tin, đến cuối cùng ngược lại làm cho hỏng bét."
"Em một tí cũng không đặc biệt!"
"Đối với anh thì vô cùng đặc biệt, cho dù nhìn em đùa giỡn tính tình cũng rất đáng yêu."
"Anh có bệnh à."
"Đúng, anh có bệnh, trúng loại virut có tên là Tiểu Tiều."
Khương Thải Tiều cười nhẹ, con ngươi đen động lòng người lấp lánh ánh sáng rực rỡ vô hạn.
Ánh mắt tràn đầy cảm động này lay động Ân Mục Thành, cô rốt cuộc cảm nhận được thành ý chuộc tội và tình yêu thật lòng của anh, không còn xa cách với anh nữa, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười thỏa mãn mà thương tiếc.
"Thải Tiều, anh muốn bắt cóc em đi nghỉ phép." Rèn thép phải thừa lúc còn nóng.
"Cái gì?"
"Anh muốn ôn lại thế giới hai người, theo đuổi em thật tốt."
"Ai để ý anh chứ!" Hai má Khương Thải Tiều ửng đỏ vội vàng bác bỏ.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi nghỉ phép đi!" Đường đường đại nam nhân thế nhưng lại học mấy nam sinh giở trò vô lại, ngược lại rất mắc cười, khiến cho người khác không thể cự tuyệt được.
"Anh làm gì vậy? Có người nhìn kìa." Thật mất mặt.
"Vậy em mau hứa với anh đi!"
"Tiểu Bảo phải làm sao?"
"Ba mẹ anh nhất định rất vui khi có thể độc chiếm nó." Ân Mục Thành vô cùng chắc chắn.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi nghỉ phép đi mà.
Cho dù chỉ có hai ba ngày cũng được, anh muốn độc chiếm một mình em, không muốn chia sẻ với Tiểu Bảo."
"Anh thật là mất mặt! Làm sao có thể ghen tỵ với con trai chứ?"
"Ai kêu em chỉ yêu con trai không yêu anh.
Ánh mắt nhìn Tiểu Bảo rất dịu dàng, mà mỗi lần nhìn đều nhìn rất lâu trái lại chỉ tùy tiện liếc nhìn anh một cái mà thôi, qua loa cho xong." Tự tôn nam tính bị thiệt hại nghiêm trọng.
Khương Thải Tiều cảm thấy rất buồn cười, cũng cảm nhận được tình yêu sâu lắng như biển của anh, hai má không nhịn được nóng lên, tim đập hỗn loạn, nhưng vẫn như cũ không tránh khỏi con ngươi nóng rực như hình với bóng của anh.
Ân Mục Thành bình tĩnh nhìn cô, đó là ánh mắt mà đàn ông nhìn vào người phụ nữ yêu dấu của họ, vô cùng triền miên.
Diêm Đỉnh vốn còn có 1% nghi hoặc, đến nước này cũng biến mất luôn rồi.
Có mấy vị tiểu thư chưa từ bỏ ý định, vốn muốn tới xen vào, muốn xác định Ân Mục Thành có phải thật sự đi xuống mồ chôn* rồi hay không, nhìn thấy ánh mắt đó, sự ái mộ trong lòng cũng lạnh đi, vẫn là thay đổi