Thân Noãn Ngọc nhìn bọn họ rời khỏi, cửa lớn đóng lại.
"Mẹ, mẹ từng thấy qua anh ấy đối với con gái nhỏ nhẹ xin lỗi như vậy chưa?"
"Nó vốn đã bị bên kia giáo dục phải nhẹ nhàng và lịch sự, không dễ dàng nổi giận, nhưng mà, lại giống một người giả biết chuyển động vậy." Thân Hải Vi nở nụ cười tràn ngập sự mỉa mai.
"Cô gái đó được, có cá tính, ta thích, không giống những đứa giả thục nữ đáng sợ kia.
Biểu tình hôm nay của Mục Thành rất tuyệt, giống người đàn ông bình thường, nó chỉ cần chịu ủy khuất sống trong căn phòng nhỏ này, ta liền tin tình cảm nó đối với Khương Thải Tiều là thật rồi."
"Mẹ, mẹ biết rõ đây chỉ là một vở kịch."
"Phim giả tình thật có gì không được chứ!"
"Đừng nói những lời không chịu trách nhiệm như vậy, mẹ biết rõ anh hai không thể nào làm trái ý chỉ của bên kia, nếu không anh ấy sẽ bị đá ra khỏi Tập đoàn Đỉnh Thành.
Rơi vào tình cảnh hai bàn tay trằng."
"Thế nào lại hai bàn tay trắng chứ? Đời người có rất nhiều con đường khác nhau có thể đi."
"Mẹ! Mẹ đừng vì giận dỗi với bên kia, cố ý nói ra những lời này! Lúc trước mẹ để anh tại nhà họ Ân, không phải cũng hy vọng anh ấy có được tất cả những thứ tốt nhất ư? Vậy mẹ nói đi, anh hai còn đường nào khác để đi sao? Từ nhỏ anh ấy đã phải chịu đựng giáo dục chính là vì để kế thừa gia nghiệp, bây giờ từ bỏ, vậy những nổ lực của quá khứ tính sao?"
"Mẹ biết, mẹ biết, mẹ chỉ là chịu không nỗi người đàn bà kia cái gì cũng muốn nắm trong tay, kể cả hôn nhân của con trai cũng muốn nắm trong tay, khiến cho Mục Thành sắp thở không nổi nữa rồi! Nếu không làm vậy nữa, nó có cần chơi trò chơi tình yêu này không?"
"Mẹ." Thân Noãn Ngọc rất bất ngờ.
Mẫu thân chưa từng ở trước mặt anh hai mất khống chế.
Thân Hải Vi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chua sót nói nhỏ.
"Mẹ thật là một người mẹ gay go, sinh ra các con, lại không có cách nào cho các con một gia đình hoàn chỉnh, đây chắc là số mạng! Ai biểu các con trước khi đầu thai, không chọn một đôi vợ chồng yêu thương nhau để đầu thai, kết quả không phải thiếu tình thương của cha thì cũng thiếu tình thương của mẹ."
"Vợ chồng ân ái cũng có thể giữa đường đứt gánh, đi đến con đường ly hôn." Thân Noãn Ngọc đã nhìn thấy rất nhiều trong giới giải trí rồi, tự thú giai lão ngược lại rất hiếm, khiến cho cô cũng sớm trở nên thành thục, không tin tưởng thiên trường địa cửu nữa, có duyên thì lúc sống chung với nhau yêu thương lẫn nhau thật tốt là đủ rồi.
(tự thú giai lão: tự chôn mình trong cuộc hôn nhân và sống với nhau tới già)
"Nói cũng phải, năm xưa người cha quá cố của con với vợ của ông ta cũng là một đôi vợ chồng ân ái có tiếng, nghe nói lúc học đại học đã là một đôi nữa kìa, kết quả vẫn không phải ở bên ngoài ngoại tình với hai ba người."
Thân Noãn Ngọc không muốn nhắc tới chuyện của cha ruột, căn bản chính là một món nợ xấu.
"Mẹ, mẹ có từng hối hận năm đó đã không dứt khoát theo Ân Tổng tài hay không? Dù sao mẹ cũng giúp ông ta sinh con trai mà, những vinh hoa phú quý mà mẹ đáng có tuyệt đối không thể thiếu, mẹ cũng không cần phải một mình làm việc cực khổ như vậy."
"Những lúc cực khổ trong nháy mắt cũng từng hối hận, nhưng rất nhanh liền qua đi rồi." Khóe miệng Thân Hải Vi nhếch thành nụ cười lạnh ý vị sâu xa.
"Tính cách của mẹ thật chất không thích hợp làm vợ nhỏ, nói hay thì là vợ hai, trên pháp luật thì nó chẳng là gì cả, trong hộ khẩu của chồng cũng sẽ không có tên của mẹ.
Nếu như ông ta đã không chịu ly hôn để cưới mẹ, mẹ liền rút khỏi một cách sảng khoái, ngược lại còn có thể có được sự bồi thường tốt nhất.
Huống chi, ngay lúc đó mẹ liền nhìn ra được Ân Hạo Vân sẽ không vì có được mẹ liền thỏa mãn, mẹ không phải là người phụ nữ cuối cùng trong cuộc đời ông ta."
Thân Noãn Ngọc thở dài, "Mẹ, nếu mẹ ngốc một chút, có lẽ sẽ tương đối tốt số hơn đi!" Suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì chứ? Những lúc có thể hưởng thụ liền sung sướng làm một quý phụ đi, suy nghĩ quá nhiều ngược lại không thể đem lại hạnh phúc.
"Số mẹ rất là tốt rồi!" Thân Hải Vi nói được rất hùng hồ.
"Mẹ có con trai có con gái, cuộc sống phong phú tuyệt vời, mẹ đã từng yêu qua, cho dù không có thiên trường địa cửu, nhưng đã từng thật sự yêu nhau nồng liệt say đắm qua! Mẹ từ nhỏ đã xinh đẹp thông minh, được mọi người khen ngợi ngưỡng mộ, như thế nào? Con dám nói con có thể sống tuyệt vời hơn mẹ sao?"
Thân Noãn Ngọc lẩm bẩm.
Trời ạ! Xem cá tính của mẹ già, quả nhiên là tính cách quyết định vận mệnh mà.
Bà đích thực không thích hợp làm vợ bé, bà là một Thân Hải Vi làm mưa làm gió.
***
Bởi vì đã quá giờ cơm trưa, những quán ăn nhỏ gần nhà đều tạm thời nghỉ ngơi, đi bộ tới phố ẩm thực ở Miếu Khẩu thì hơi xa, may mắn là siêu thị tiện lợi đâu đâu cũng có, và cũng đã trở thành hàng xóm tốt không thể thiếu của con người thời nay.
(Miếu Khẩu: chợ đêm có tiếng ở Đài Loan)
Khương Thải Tiều chọn một tô mì thịt bò, sau khi kêu nhân viên trong tiệm hâm nóng lại giùm, liền ở trong góc khu dùng cơm há miệng cắn nuốt.
Ân Mục Thành thì kêu một ly cà phê, ngồi đó nhìn cô ăn.
"Có đói cũng phải từ từ ăn chứ, coi chừng phỏng."
"Ăn cũng không tồi đó chứ!"
"Là do em đang đói đó chứ." Anh thật không tin ngon giống như lúc mới nấu vậy.
"Anh có muốn ăn thử không?"
Anh lắc đầu, nhưng cô đã múc một muỗng mì đưa tới bên miệng anh, anh do dự một chút, liền một ngụm nuốt vào, sau đó mới nghĩ tới đây là lần đầu tiên anh và người khác ăn chung như vậy.
Khương Thải Tiều đã làm điều đó rất là tự nhiên, bởi vì bọn họ là người yêu sao! Không suy nghĩ quá nhiều, tiếp tục ăn mì.
Anh biết những gì cô đang làm đều xuất phát từ chủ tâm, không phải làm bộ, với tình huống khôi phục trước mắt của cô cũng không thể giở ra thủ đoạn hồ ly tinh nào cả, nhưng cũng bởi vì như vậy, đã xua tan sự âm u trong lòng anh, chỉ chừa lại vị ngọt nhàn nhạt.
"Lần sau có đói bụng, trực tiếp đến đây là được rồi, thật tiện lợi." Ăn mì xong, cô một mặt mở bình nước trái cây một mặt cười nói, quả nhiên ăn no rồi tâm tình cũng tốt lên rất nhiều!
"Những lúc anh không ở nhà, những nhà hàng gần đây em cứ luân phiên ăn thử xem, chỗ nào ăn ngon nhớ giới thiệu với anh.
Nếu anh được nghỉ ở nhà, anh sẽ đưa em đi ăn, hóng gió, giống những cặp trái gái yêu nhau bình thường vậy."
Ánh mắt của hai người giao nhau, từ trong con mắt sáng ngời của anh cô thấy được sự ấm áp quen thuộc, làm cho cô an tâm.
Hôm nay cả một buổi sáng cô đều vô cùng bất an, sau đó bắt đầu lo âu, sợ anh có phải sẽ bỏ rơi cô không quay lại nữa hay không? Sau đó lại âm thầm trách bản thân mình vô vị, nếu như anh thật sự muốn bỏ rơi cô, lúc cô đang ở trong bệnh viện không phải là tiện nhất rồi sao?
Vì để chứng minh bản thân không có đàn ông vẫn có thể sống tốt được, không nghi ngờ lung tung nữa, cô quyết định đi ngủ trưa, sau đó......liền biến thành như bây giờ vậy.
"Đang nghĩ gì vậy? Kêu em nhớ ăn cơm, có nghe không vậy?" Anh véo mũi cô một cái, không cho phép cô bỏ bữa nữa.
"Anh đã để ba mươi ngàn vào trong bóp da mới mua của em rồi, ngoài ra anh sẽ đưa cho em một tấm thẻ, đơi một lát đưa em đi mua điện thoại trước, sau này có chuyện gì trực tiếp gọi cho anh, đừng để cho bản thân giận đến đói bụng."
"Được rồi mà!" Cô cười ha hả, tiếp thu sự thương yêu của anh.
"Nhưng mà, Mục Thành, nhà chúng ta hồi trước liền không có nấu ăn sao? Em và anh đều không biết nấu ăn à?"
"Anh không biết nấu, bạn gái của anh cũng không cần đặc biệt đi học." Anh nhàn nhạt giải thích.
"Ở Đài Loan muốn ăn gì cũng rất là tiện lợi, anh không chấp nhận việc rõ ràng tài nghệ nấu ăn chả ra sao, lại muốn bạn trai vui vẻ ăn sạch sẽ, còn phải khen ngon nữa chứ.
Xin lỗi, anh lại không có nhờ em nấu cơm, cũng không muốn diễn loại tiết mục này."
"Như vậy người a không phải thiếu mất một cơ hội biểu hiện rồi sao? Thì ra anh là loại đàn ông không thể nào buộc chặt dạ dày, và cả tim của anh nữa." Cô cười vô cùng rạng rỡ, kỳ thực mỗi lần đi vào nhà