Thì ra bốn người mới đến là: Kim-Địch Tú-Tài Dư-Ngư-Đồng, người cầm đuốc và ống sáo vàng; người mặc đạo bàn, chỉ có một tay, lưng đeo trường kiếm là nhị đương-gia Truy-Hồn Đoạt Mệnh Kiếm Vô-Trần Đạo-Nhân; và chàng công tử mặc áo gấm màu xanh thắt đai ngọc kia chính là Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội Trần-Gia-Cách. Còn cậu bé cầm khăn gói theo hầu là Tâm-Nghiện, tiểu đồng của Trần-Gia-Cách.
Sau khi thủ lễ xong với Tổng-Đà-Chủ, đám anh hào Hồng Hoa Hội tỏ ra cực kỳ hân hoan, chạy đến mừng vị Tổng-Đà-Chủ cùng Nhị đương-gia. Từ-Thiện-Hoằng quay lại dặn Dương-Thanh-Hiệp cùng Vệ-Xuân-Hoa rằng:
-Bát đệ và cửu đệ ráng trông chừng, nhớ đừng cho Châu-Trọng-Anh thoát ra khỏi nơi này!
Cả hai gật đầu tỏ ý vâng lời rồi chia nhau ra đứng hai phía như vây Châu-Trọng-Anh vào giữa. An-Kiện-Cương thấy vậy cả giận, cũng bước tới gần sư phụ để hộ vệ. Chàng hất hàm nghênh mặt nhìn Từ-Thiện-Hoằng, Dương-Thanh-Hiệp và Vệ-Xuân-Hoa tỏ ý thách thức ba người, ngụ ý bảo rằng chỉ cần một nói câu nói vô lễ thoát ra từ ⬘cửa miệng⬙ một người, hay chỉ một hành động khinh mạn khiêu khích là có thể xảy ra chuyện lớn. An-Kiện-Cường sẽ lập tức xông đến liều mạng với cả ba, mặc chuyện có ra sao thì ra.
Châu-Trọng-Anh hiểu ý đồ đệ liền lấy tay ra dấu bảo đừng nên động thủ và dùng lời an ủi:
-Con cứ bình tĩnh, không việc gì phải nóng giận cả. Để rồi xem họ có dám làm gì sư phụ không!
Khi ấy, Dư-Ngư-Đồng cầm hai tấm danh thiếp đi thẳng tới trước mặt Châu-Trọng-Anh lễ phép đưa và cất tiếng dõng dạc:
-Hồng Hoa Hội Tổng-Đà-Chủ Trần-Gia-Cách và Nhị đương-gia Vô-Trần Đạo-Nhân xin được bái kiến Thiết-Đảm-Tran Châu lão anh-hùng.
Mạnh-Kiện-Hùng từ phía sau lưng Châu-Trọng-Anh bước tới đưa hai tay nhận lãnh hai tấm danh thiếp rồi cung kính trao cho sư phụ.
Châu-Trọng-Anh đọc mấy hàng chữ viết trong hai tấm danh thiếp của Trần-Gia-Cách và Vô-Trần Đạo-Nhân, thấy lời lẽ vô cùng khiêm nhường, tự xưng là hậu bối (#1) mà gọi ông là tiền bối (#2) nên bất giác đem lòng kính trọng cả hai, thấy mình cần phải dùng lễ mà đáp lại. Ông ta bước tới hướng về phía cả hai, vòng tay nói rằng:
-Chư vị anh-hùng giáng lâm đến thăm tệ trang mà lão phu không được hân hạnh đón tiếp từ xa, thật hết sức áy náy. Mong quý khách miễn thứ cho. Tiện đây xin mời hai vị ngồi để lão phu được tiếp chuyện.
Lúc đó, nơi đại sảnh của Thiết-Đảm-Trang chẳng khác nào một bãi chiến trường nên ⬘ghế bổ bàn nghiêng⬙, mọi vật đều ngổn ngang vô trật tự. Châu-Trọng-Anh thấy vậy gọi lớn:
-Bây đâu? Ra đây xếp lại chổ ngồi cho ngay ngắn đâu ra đó! Mau lên!
Tức thì Tống-Thiện-Bằng điều khiển mấy tên tráng đinh dọn dẹp đồ đạc trong phòng và đốt lại đèn đuốc cho sáng lên rồi phân ngôi chủ khách cùng an tọa.
Phía Đông là khách, ghế thứ nhất hàng đầu nhường cho Trần-Gia-Cách, rồi theo thứ tự của tất cả những người có mặt trong Hồng Hoa Hội là: Vô-Trần Đạo-Nhân, Từ-Thiện-Hoằng, Dương-Thanh-Hiệp, Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn, Lạc-Băng, Thạch-Song-Anh, Tưởng-Tứ-Căn, Dư-Ngư-Đồng. Còn tiểu-đồng Tâm-Nghiện thì đứng sau lưng hầu Trần-Gia-Cách.
Dư-Ngư-Đồng liếc mắt nhìn trộm Lạc-Băng , thấy gương mặt nàng hết sức tiều tụy thì trong lòng xót xa vô cùng. Chàng thắc mắc không biết nàng có kể những lỗi lầm của mình trót gây nên cho Thạch-Song-Anh nghe hay không nên trong dạ mãi bồi hồi không yên. Liếc mắt sang nhìn thử Thạch-Song-Anh, chàng thấy Quỷ-Kiến-Sầu lầm lầm lì lì, sắc mặt lạnh lùng như chẳng cần đếm xỉa đến ai cả.
Lần cuối cùng hội ngộ với Lạc-Băng, thật ra chẳng phải Dư-Ngư-Đồng cố tình bỏ nàng mà đi. Nguyên do là chàng sợ đi sóng đôi hay đi gần Lạc-Băng thì trong lòng khó tránh được những ý nghĩ mông lung khi trông thấy hình dáng của nàng. Biết đâu chàng lại chẳng gây thêm nhiều tội lỗi một khi tình yêu cuồng nhiệt trong người bốc phát dữ dội, vượt hẳn qua lý trí. Vì vậy Dư-Ngư-Đồng cố ý để cho Lạc-Băng dẫn trước một khúc khá xa rồi mới âm thầm đi theo sau để mà hộ tống. Nhưng trong lúc chàng rong cương từ từ thì Lạc-Băng lại nóng lòng đi cho lẹ thành ra giục ngựa phi quá mau mà không để ý đến Dư-Ngư-Đồng đàng sau. Đến lúc giục ngựa đuổi theo thì không còn biết đâu mà tìm Lạc-Băng nữa vì chàng vô tình đã để cho nàng dẫn quá xa, để giờ đây không còn biết nàng đi về ngã nào nữa. Ban đầu, Dư-Ngư-Đồng định tìm đường Lạc-Băng đi qua bằng cách dò theo dấu chân ngựa. Nhưng đường tắt cũng như đường lớn, lúc nào mà chẳng có nhiều người qua lại thành thử biết đâu là dấu chân ngựa của Lạc-Băng!
Dư-Ngư-Đồng sau đó tự trách mình mãi, đi vòng khắp ngõ suốt hai ngày trời để tìm Lạc-Băng mà vẫn không có kết quả! Chàng lúc nào cũng lo cho sự an nguy của Lạc-Băng cho dù vẫn ôm ấp mối tình tuyệt vọng kia rong đau khổ. Nhiều lúc quá lo sợ, chàng nghĩ đến những điều không may có thể xảy đến cho nàng. Lạc-Băng vẫn còn đang bị trọng thương, nếu lỡ đụng độ với cường địch dọc đường thì hậu quả sẽ thế nào? Hoặc giả những lúc nàng mệt mỏi, đói khát dọc đường mà không còn đủ sức dù chỉ là đi kiếm chút thức ăn hay một vài ngụm nước thì biết trông cậy vào ai? Mục-đích chính Dư-Ngư-Đồng đi tháp tùng Lạc-Băng là để bảo vệ nàng, giúp đỡ nàng trong những trường hợp bất khả kháng đó mà lại để lạc mất nàng thì hỏi làm sao chàng yên lòng cho được! Nếu ngộ nhỡ Lạc-Băng có mệnh hệ gì thì Dư-Ngư-Đồng sẽ phải ăn năn thế nào mới gọi là đủ?
Nghĩ mãi muốn điên cả đầu, Dư-Ngư-Đồng không biết phải làm gì! Đường về An-Tây còn quá xa. Nếu lạc chàng, chưa chắc Lạc-Băng đã dám đi một mình với tình trạng như thế. Mà nếu có về đến An-Tây, cũng chưa chắc gặp được Lạc-Băng. Lục-Phỉ-Thanh chắc đã báo xong tin cho Hồng Hoa Hội nên giờ này rất có thể anh em đang trên đường tới Thiết-Đảm-Trang để đón Văn-Thái-Lai mà hộ tống về An-Tây vì chưa biết Tứ đương-gia đã bị bắt.
Sau cùng, Dư-Ngư-Đồng quyết định về lại Thiết-Đảm-Trang để đón anh em Hồng Hoa Hội tại đó và có gì thì trợ lực họ luôn thể. Sau một ngày đường, Dư-Ngư-Đồng đã trở về lại Thiết-Đảm-Trang vào lúc xế chiều thì vừa vặn gặp Trần-Gia-Cách và Vô-Trần Đạo-Nhân mới đến.
Sau khi nghe Dư-Ngư-Đồng thuật lại rằng Thiết-Đảm-Trang phản bội chỉ điểm cho Trương-Siêu-Trọng bắt Văn-Thái-Lai, Vô-Trần Đạo-Nhân hết sức nóng lòng, bàn với Trần-Gia-Cách nên đi giải cứu Văn-Thái-Lai ngay tức khắc.
Nhưng Trần-Gia-Cách không đồng ý, lại bàn rằng:
-Vẫn biết rằng giải cứu Văn tứ ca là điều tối quan trọng, nhưng hiện tại có ba điều bất tiện. Thứ nhất, hầu hết các anh em Hồng Hoa Hội đang có mặt tại Thiết-Đảm-Trang. Thứ hai, tin tức Văn tứ ca vẫn còn mù mờ, chưa biết đâu là thực. Thứ ba, con đường về Bắc-Kinh còn xa lắm, đi không biết bao lâu mới tới được. Đàng nào thì Trương-Siêu-Trọng cũng không dám hại Văn tứ ca mà phải hộ tống an toàn về kinh mà nạp cho Càn-Long. Sao cho bằng chúng ta đến thẳng Thiết-Đảm-Trang điều tra mọi việc. Nếu biết chắc Văn tứ ca bị bắt giải về Bắc-Kinh, chúng ta sẽ phân công anh em trong hội đi cứu sau cũng chưa muộn. Nhưng điều đáng nghi ngờ hơn hết là Thiết-Đảm-Trang Châu-Trọng-Anh xưa nay được giới giang hồ kính nể, cảm phục là anh hùng nghĩa khí thì không lẽ lại có được hành động hèn hạ bán đứng kẻ tkẻ trung lương như thế kia? Điều này chắc hẳn có gì bí ẩn bên trong. Trước khi lên án hay kết tội một ai, chúng ta phải điều tra rõ rệt, có đầy đủ bằng cớ hẳn hòi chứ không thể hành động một cách khinh xuất bừa bãi được. Dục tốc bất đạt (#3) có phải không?
Vô-Trần Đạo-Nhân nghe Trần-Gia-Cách phân tích rất là tế nhị và sâu sắc trong lòng rất khâm phục, chịu theo lời ngay, chẳng chút do dự. Trần-Gia-Cách liền sai Dư-Ngư-Đồng dẫn đường đến Thiết-Đảm-Trang. Khi cả ba người đến Thiết-Đảm-Trang thì trời đã khuya, lại gặp đúng lúc Châu-Trọng-Anh vừa dập tắt hết đèn đuốc trong đại sảnh sau nhiều trận ác chiến.
Dư-Ngư-Đồng sau đó dẫn Tổng-Đà-Chủ và Nhị đương-gia từ ngõ đi vào như chỗ không người. Thấy bên trong tối như mực, Dư-Ngư-Đồng bèn giựt lấy cây đuốc của một tên tráng đinh mà đi vào...
Bên hàng ghế phía Tây, Châu-Trọng-Anh ngồi ở phía trên. Ngay đàng sau là Mạnh-Kiện-Hùng, An-Kiện-Cường và Châu-Ỷ.
Chỉ riêng Vạn-Khánh-Nhuận là ⬘cô đơn lạc loài⬙, không ai mời ngồi. Y nhận thấy hai bên đang mở cuộc hội nghị nên có phần bất tiện cho y. Vạn-Khánh-Nhuận đang rón rén định chuồn đi thì Từ-Thiện-Hoằng lanh mắt trông thấy kịp. Như mũi tên bay, Từ-Thiện-Hoằng phóng ra chặn ngay cửa không cho Vạn-Khánh-Nhuận tẩu thoát. Nhìn thẳng vào mặt y, Từ-Thiện-Hoằng lạnh lùng lên tiếng:
-Khoan vội đi đâu! Xin mời ở lại đây nói hết đầu đuôi để cho mọi người được rõ ràng phân minh đã!
Vạn-Khánh-Nhuận sợ hãi, thầm kêu khổ. Y đành riu ríu trở vào ngồi dưới hàng phía chót ở phía Tây. Vạn-Khánh-Nhuận nhận thấy hai bên Thiết-Đảm-Trang và Hồng Hoa Hội quá đông người, mà ai nấy đều võ công cao siêu cả thì không dám liều mạng, đành để mặc cho định mệnh đưa đẩy đến đâu thì đến.
Châu-Trọng-Anh và Trần-Gia-Cách sau đó thay phiên nhau giới thiệu tên tuổi từng người trong Thiết-Đảm-Trang cùng Hồng Hoa Hội.
Điều mà Châu-Trọng-Anh kinh ngạc hơn cả là bao nhiêu cao thủ Hồng Hoa Hội đều là những nhân vật khét tiếng trong võ lâm tập hợp lại mà tất cả lại đồng lòng chịu để cho một người điều khiển. Dĩ nhiên người ấy phải là một nhân vật có bản lãnh phi phàm, tài đức vẹn toàn nên mới được bao nhiêu cao thủ kính phục, tôn là lãnh đạo.
Châu-Trọng-Anh lại nhìn vị Tổng-Đà-Chủ của Hồng Hoa Hội, tức Trần-Gia-Cách, nhân vật tối cao của tổ chức ⬘phản Thanh phục Minh⬙ này. Trái với điều tưởng tượng của Châu-Trọng-Anh, đây không phải là một nhân vật lão thành dày dạn phong sương tên tuổi lẫy lừng khắp bốn bể, mà lại là một chàng trai khôi ngô tuấn tú, trông giống như một công tử ở một nơi quyền quý cao sang nào đó. Phải, một ⬘công tử⬙, thế mà các bậc anh hùng hào kiệt kia lại mười phần cung kính, mọi điều đều tuân theo răm rắp chứ chẳng dám ươn ngạnh. Càng nghĩ, Châu-Trọng-Anh càng lấy làm lạ, không dám tin vào mắt mình.
Trần-Gia-Cách như đoán được ý nghĩ và mọi hoài nghi của Châu-Trọng-Anh nên tự nhủ thầm:
-"Chắc trang chủ Thiết-Đảm-Trang cho rằng ta tuổi trẻ thì làm sao ngồi được ghế lãnh tụ của Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội nên có vẻ phân vân không ít. Ta phải tìm cách đánh tan mọi ý tưởng của ông ta mới được."
Nghĩ vậy, Trần-Gia-Cách nhìn Châu-Trọng-Anh lễ phép nói:
-Người anh em thứ tư của chúng tôi là Bôn-Lôi-Thủ Văn-Thái-Lai chẳng may gặp phải nanh vuốt của bọn ⬘tẩu cẩu⬙ của triều đình bao phen công kích, gây nhiều nỗi khó khăn. Bởi vì ⬘mãnh hổ nan địch quần hồ⬙ cho nên Tứ đương-gia mang trọng thương đến quý sơn trang tị nạn. Được Châu lão tiền bối khinh tài trượng nghĩa, nghĩ tình đồng đạo võ lâm mà ra tay tương trợ nên Hồng Hoa Hội chúng tôi muôn phần cảm kích vội vã đến đây để cảm tạ.
Nói xong, Trần-Gia-Cách đứng lên hướng về phía Châu-Trọng-Anh vòng tay vái dài một cái hết sức cung kính.
Châu-Trọng-Anh cũng vội vàng đáp lễ, trong lòng hết sức khâm phục nhưng cũng lo lắng không ít. Ông ta nghĩ thầm:
-Vị Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội này không phải là phường công tử bột như ta nghĩ. Cứ theo phong cách và lời nói của chàng ta thì dẫu là bậc tiền bối cao thủ lão thành trên võ lâm cũng chưa chắc bằng được. Y dư biết Văn-Thái-Lai bị bắt tại sơn trang của ta giải về Bắc-Kinh rồi vậy mà không nóng này sỗ sàng như mấy người kia. Đây là y nén giận dùng lời nói khéo cột ta vào thế bí trước rồi có gì mới động thủ sau (#4). Nếu người của võ lâm nghe được điều này tất nhiên sẽ có cảm tình nhiều với y trong khi sẽ có ác cảm với ta. Lối xử sự của vị Tổng-Đà-Chủ trẻ tuổi này thật là hết sức không khéo và tế nhị, ta thật khó mà đối phó nổi với y.
Câu nói của Trần-Gia-Cách không những làm cho Châu-Trọng-Anh nể vì mà còn khiến cho toàn thể bang chúng Hồng Hoa Hội từ trên xuống dưới kính phục bội phần, nhất là Vô-Trần Đạo-Nhân. Nhị đương-gia mừng lòng nghĩ thầm:
-"Hoan hỉ thay cho Hồng Hoa Hội đã có được người xứng đáng thay thế cho Vu tổng đà-chủ từ này về sau! Lo gì sự việc cứu dân ra khỏi vòng nô lệ của Hồng Hoa Hội không được sáng chói như vầng thái-dương, như ánh minh-nguyệt!"
Chỉ có Chương-Tấn là người lỗ mãng, thiếu kiến-thức, không hiểu được dụng ý của câu nói ⬘tiên lễ hậu binh⬙ của Trần-Gia-Cách nên nét mặt hầm hầm, mắt lườm Châu-Trọng-Anh nói:
-Lão tặc này đã hãm hại Văn tứ ca mà Tổng-Đà-Chủ còn khách sáo dùng lời tử tế với y làm gì!
Vệ-Xuân-Hoa ngồi bên cạnh thấy vậy nắm tay Chương-Tấn, nghiêm mặt bảo y ngồi im lặng. Trần-Gia-Cách chờ mãi mà vẫn không nghe Châu-Trọng-Anh trả lời thì vẫn giữ thái độ hòa nhã nói tiếp:
-Thưa Châu lão tiền bối. Anh em tại hạ được tin Văn tứ ca ngộ nạn đến đây nương nhờ Thiết-Đảm-Trang thì trong lòng nóng như lửa đốt nên phải cấp tốc mà đến ngay, bất kể ngày đêm. Trước là để bái tạ thâm ân của Châu lão tiền bối, và sau là để được gặp mặt Văn tứ ca. Trong lúc quá cấp bách nên không có món gì đem đến dâng lão anh hùng gọi là chút lễ vật tương kiến, mong lão anh hùng vị tình mà châm chế cho. Chúng tôi lại được biết Văn tứ ca nhờ Thiết-Đảm-Trang lo cho thuốc thang đầy đủ. Vậy xin Châu lão anh hùng cho biết hiện tại thương tích Văn tứ ca thế nào và dẫn anh em chúng tôi đi gặp mặt.
Trần-Gia-Cách nói xong bèn kéo ghế đứng dậy. Tất cả các đương gia Hồng Hoa Hội sau đó không ai bảo ai, cùng một lúc đứng dậy theo Tổng-Đà-Chủ.
Châu-Trọng-Anh xưa nay khét tiếng anh-hùng, khi cần phải cứng rắn để quyết định một việc gì, ông chưa hề bao giờ do dự, luôn cả việc bất đắc dĩ ra tay trừng phạt giết chết đứa con trai duy nhất của mình. Thế mà giờ đây đứng trước một câu hỏi khôn khéo của Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội, Châu-Trọng-Anh lại đứng yên như tượng đá mà không biết đường nào trả lời.
Thấy Châu-Trọng-Anh cũng đứng dậy đáp lễ mà vẫn im lìm, lại nói tiếp:
-Như tại hạ đã nói, chỉ vì quá gấp rút mau được gặp mặt Văn tứ ca thành thử quên mang lễ vật xứng đáng đến để tỏ lòng tri ân và tôn kính. Nhưng anh em Hồng Hoa Hội nãy giờ cũng đã bày tỏ lòng tri ân và thiện chí, tại sao Châu lão anh hùng lại cố chấp như vậy? Anh em chúng tôi khao khát được nhìn mặt Văn tứ ca. Nếu Tứ ca có lỡ mạo phạm điều gì với trang chủ thì tại hạ cũng xin thay mặt Hồng Hoa Hội để tạ lỗi cùng lão anh hùng. Hồng Hoa Hội ân oán rất phân minh, quyết không bao giờ thất ước (#5) Châu lão anh hùng đâu.
Đây là lần thứ ba Trần-Gia-Cách đề cập đến vấn đề này. Nhưng Châu-Trọng-Anh vẫn không làm sao tìm được câu giải đáp. Lạc-Băng thấy thế nóng giận vô cùng, không còn dằn được nữa, nghiến răng, trợn mắt nhìn thẳng vào mặt vị trang chủ anh hùng nói với Trần-Gia-Cách:
-Thưa Tổng-Đà-Chủ! Văn tứ ca đã bị chúng bán đứng cho lũ ⬘tẩu cẩu⬙ triều đình và đã bị hại chết rồi, còn đâu mà hỏi nữa! Xin Tổng-Đà-Chủ bắt lão tặc này đền mạng cho Văn tứ ca thì anh em Hồng Hoa Hội mới được hả dạ phần nào!
Lạc-Băng vừa dứt lời, Dương-Thanh-Hiệo, Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn và Thạch-Song-Anh đồng thét lên một lượt như sấm nổ, tuốt khí giới ra, hùng hổ tiến tới bao vây Châu-Trọng-Anh vào giữa; chỉ cần Tổng-Đà-Chủ hạ lệnh là sẽ sẵn sàng bằm Châu-Trọng-Anh ra làm trăm ngàn mảnh.
Mạnh-Kiện-Hùng, An-Kiện-Cường và Châu-Ỷ cũng đứng phắt dậy, tuốt binh khí lại đứng gần Châu-Trọng-Anh nhìn đám người Hồng Hoa Hội với vẻ căm hờn. Mạnh-Kiện-Hùng nói lớn:
-Việc Văn tứ gia đến Thiết-Đảm-Trang có thật, tôi nào có chối đâu! Vả lại sư phụ tôi lúc đó không có nhà. Chư vị muốn gì thì tính với tôi chớ sao lại hạch sách sư phụ tôi? Thiết-Đảm-Trang dù nhỏ bé, lại cô thế nhưng quyết không sợ các ⬘anh hùng hảo hán⬙ cậy đông hiếp ít đâu!
Từ-Thiện-Hoằng cười nhạt nhìn Mạnh-Thiện-Hùng hỏi:
-Chúng tôi nào có dám hạch sách với lại hiếp đáp người? Sao Mạnh huynh lại dùng chữ nặng như vậy? Nếu quả như lời Mạnh huynh nói thì xin Mạnh huynh đưa chúng tôi đi gặp Văn tứ ca được chăng?
Mạnh-Kiện-Hùng lấy tay chỉ Lạc-Băng cùng Dư-Ngư-Đồng nói:
-Văn gia, Văn phu-nhân, và Dư gia đến tệ trang trong lúc sư phụ tôi đi vắng. Khi ấy Văn tứ gia bị nội thương bộc phát, chúng tôi liền tức tốc cho người đến Triệu lão gia rước danh y về điều trị cho Văn gia. Sự việc ấy phải chăng chính Văn phu nhân và Dư gia đã được ⬘mắt thấy tai nghe⬙? Trong lúc lương y chưa tới kịp thì bọn sai-nha do Trương-Siêu-Trọng cầm đầu đột nhập vào sơn trang tìm bắt Văn tứ gia. Đích thân tôi đã huy động toàn lực sơn trang, một mặt ngăn cản chúng và một mặt bảo vệ Văn tứ gia. Tôi hận mình bất tài không bảo vệ được cho Văn gia để cho bọn tẩu cẩu kia bắt đi, nhưng tôi không lấy làm hổ thẹn vì tôi đã tận lực, làm hết sức mình! Tôi vốn kính phục Văn tứ gia là người nghĩa khí đời nay, đồng thời một mực tuân theo tôn chỉ của sư phụ là phải hết lòng bảo vệ cho các anh hùng khi gặp cơn nguy khó. Nếu tôi không làm được điều ấy thì chẳng những trên hổ thẹn với anh hùng thiên hạ, dưới làm nhục sư môn mà chính lương tâm còn bị cắn rứt nhiều nữa. Nếu Trần Tổng-Đà-Chủ phiền trách tôi sao bảo vệ sơ sót để Văn tứ gia bị bắt thì tôi xin chịu và sẵn sàng để cho Tổng-Đà-Chủ muốn giết thì giết, họ Mạnh này không có gì sợ sệt cả. Nếu không được như lời thì không phải là anh hùng hảo hán trên đời. Còn như chư vị cứ một mực khăng khăng vu khống cho sư phụ tôi là bán đứng bằng hữu võ lâm đồng đạo để lấy tiền thưởng như tên chó chết Vạn-Khánh-Nhuận kia ⬘ngậm máu phun người⬙ thì tôi quyết không phục! Các vì đường đường là các bậc anh hùng hào kiệt mà không biết thế nào là lẽ phải, lại đi tin vào lời ly gián của kẻ gian thì thật là đáng buồn! Tôi xin nhắc lại, nếu chư vị muốn gì thì cứ tính với tôi chứ không được vô lễ với sư phụ của tôi!
Lạc-Băng chạy tới chỉ vào mặt Mạnh-Kiện-Hùng nói:
-Mi tự xưng là anh hùng hảo hán hả? Nếu vậy để ta hỏi. Mi bảo đảm với chúng ta là xuống địa huyệt chẳng một ai có thể tìm ra ngoài người của Thiết-Đảm-Trang. Vậy phải chăng chính người của Thiết-Đảm-Trang của mi đã chỉ chỗ bí mật ấy cho bọn tẩu cẩu kia bắt Văn tứ ca? Mi trả lời cho rõ đi mới là hải hán!
Mạnh-Kiện-Hùng nghe Lạc-Băng bắt bẻ câu này thì đành im lặng, không sao mở mồm ra được. Chính Châu-Anh-Kiệt vì tham chiếc ⬘thiên lý cảnh⬙ nên đã tiết lộ bí mật địa huyệt với Trương-Siêu-Trọng. Theo lý mà nói thì đó cũng là trách nhiệm của Thiết-Đảm-Trang. Hành động đó có khác nào là bán đứng bằng hữu đâu? Nếu dùng lý lẽ mà bẻ tới cùng thì Hồng Hoa Hội có thể bắt lỗi rằng: cho đến một đứa bé của Thiết-Đảm-Trang còn vì lợi quên nghĩa thì người lớn sẽ còn thế nào? Dù gì Châu-Anh-Kiệt cũng là con của sư phụ mình. Mạnh-Kiện-Hùng không thể đem việc này ra nói để làm buồn lòng ân sư. Việc xấu bao giờ cũng phải ⬘đậy lại⬙, đó là lẽ thường xưa nay.
Thấy Lạc-Băng bắt bẻ Mạnh-Kiện-Hùng đến phải ngậm miệng như hến, Châu-Ỷ nộ khí xung thiên bước ra chỉ vào mặt Lạc-Băng, đáo để nói như hét lên:
-Thế ra mi tưởng mi là nữ anh hào chắc? Đồ cái thứ nữ anh hào gì mà chồng bị bắt không chịu tìm hiểu rõ nguyên do lại đi đổ tội, bắt lỗi hết người này sang người khác! Nữ anh hào gì mà không dám cùng ta so tài cao thấp mà chỉ biết ngồi khóc với ăn vạ để cho người ta thương hại không nỡ ra tay! Biết thế ta cứ để mặc xác mi nằm trên đường cho ruồi tha quạ mổ cho xong chuyện thì còn đâu ở đây mà buông những lời hỗn xược vô lễ với gia gia ta và Mạnh đại ca! Đồ cái thứ vô ân bội nghĩa! Mi còn tệ hại hơn cả hạng gái lầu xanh nữa biết không!
Lạc-Băng nghe Châu-Ỷ sỉ vả mình thậm tệ thì uất ức vô cùng, không sao nói được thành lời, nước mắt trào ra như mưa mà ấp úng:
-Ngươi... ngươi...
Thấy vậy, Châu-Trọng-Anh vội nạt Châu-Ỷ:
-Này con, không được vô lễ!
Vô-Trần Đạo-Nhân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Lúc sự việc xảy ra như vậy thì Châu lão anh hùng vắng mặt, chúng tôi tin như thế. Nhưng ⬘oan có đầu, nợ có chủ⬙, tất nhiên khi Châu trang chủ về lại sơn trang rồi ắt người nhà phải thuật lại hết đầu đuôi tự sự cho nghe. Tôi chỉ xin Châu trang chủ nói rõ việc ấy như thế nào để cho chúng tôi được minh bạch mà không phải đặt thành nghi vấn nữa.
Vạn-Khánh-Nhuận lúc đó đang ẩn mình trong một xó bỗn ló đầu ra nói lớn:
-Chính thằng con trai lão Châu-Trọng-Anh đã chỉ chỗ cho Trương-Siêu-Trọng đại nhân. Các người cứ bắt lão đem nó ra giao nạo là xong, cần gì phải phí lời hỏi lão ta thêm làm gì!
Trần-Gia-Cách nhanh nhẹn tiến tới một bước hỏi:
-Châu lão tiền bối! Chẳng hay điều hắn vừa nói ra có thật hay không?
Châu-Trọng-Anh là người ngay thẳng. Vốn ra ông không muốn đem chuyện con trai mình ra nói là vì sợ Hồng Hoa Hội cho là ông ta hèn nhát sợ trách nhiệm đến độ phải đổ tội cho đứa con thơ nên mới do dự không chịu nói. Nhưng nay thấy chuyện đã đổ bể, bị tên Vạn-Khánh-Nhuận nói huỵch toẹt ra bèn gật đầu thú nhận chứ không cãi.
Đám người Hồng Hoa Hội lại hét lên dữ dội rồi vây chặt lấy Châu-Trọng-Anh mà đợi lệnh của Tổng-Đà-Chủ. Nhưng thay vì chất vấn thêm Châu-Trọng-Anh, Trần-Gia-Cách lại liếc mắt nhìn Vạn-Khánh-Nhuận cười nhạt mà hỏi:
-Vị này là ai mà sao lúc nãy không hân hạnh được nghe Châu lão tiền bối giới thiệu cao danh quý tánh?
Lạc-Băng chỉ vào mặt Vạn-Khánh-Nhuận nói:
-Nó là một tên ⬘tẩu cẩu⬙ của triều đình Mãn-Thanh. Lúc Văn tứ ca đám lang sói bắt có mặt đứa vô lương này!
Trần-Gia-Cách chẳng nói chẳng rằng, vọt tới như một mũi tên xẹt ngang trước mặt Vạn-Khánh-Nhuận. Trên tay Vạn-Khánh-Nhuận vẫn còn đang cầm cây cương xuyên, thấy Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội xông lại tấn công mình thì toan dùng món vũ khí hộ thân để cản lại. Nhưng chưa kịp vung tay, Vạn-Khánh-Nhuận đã bị Trần-Gia-Cách đoạt mất cương xuyên ném xuốn đất. Rồi chỉ nghe một tiếng ⬘rắc⬙, tay của Vạn-Khánh-Nhuận đã bị Trần-Gia-Cách bẻ quặp ra đàng sau lưng. Thủ pháp của vị Tổng-Đà-Chủ quá mau lẹ khiến cho tất cả mọi người không ai trông thấy kịp, mà cũng không biết chàng sử dụng chiêu thức nào quá tài tình và nhanh nhẹn đến độ không thể tưởng tượng được.
Trần-Gia-Cách bẻ quá mạnh khiến cho Vạn-Khánh-Nhuận cảm tưởng như cả cánh tay cùng bao nhiêu khớp xương trên mình hắn đều bị gãy lọi. Hắn đau quá, nước mắt tuôn ra và mồ hôi từng giọt trên trán chảy xuống. Hắn chỉ còn biết đứng im một chỗ mà không tài nào dẫy dụa được.
Vạn-Khánh-Nhuận cũng là một cao thủ có hạng trên võ lâm, thế mà chỉ trong một chiêu đã bị Trần-Gia-Cách chế ngự dễ dàng còn hơn trở bàn tay. Phía Thiết-Đảm-Trang, ai nấy trông thấy đều phải ngơ ngác mà kinh hãi, kể cả Châu-Trọng-Anh. Phía Hồng Hoa Hội thì lớn tiếng cổ võ, thầm phục tài nghệ siêu đẳng của Tổng-Đà-Chủ mình mặc dù cũng chẳng hiểu gì về tài nghệ của chàng cho lắm. Họ chỉ biết Trần-Gia-Cách là đệ tử chân truyền duy nhất của Thiên-Tử Quái Hiệp chứ chưa hề bao giờ đo lường được tài năng của Tổng-Đà-Chủ mình cao diệu đến đâu.
Trần-Gia-Cách đôi mắt như hai luồng hào quang, nhìn thẳng vào mặt Vạn-Khánh-Nhuận hỏi:
-Bọn mi bắt Văn tứ ca dẫn đi đâu?
Vạn-Khánh-Nhuận ngậm miệng không đáp, làm ra vẻ ngạo nghễ để tỏ khí phách anh hùng. Trần-Gia-Cách lấy một ngón tay điểm vào huyệt ⬘trung phủ⬙ (#6) mà tra khảo:
-Mi chịu nói hay là không?
Vạn-Khánh-Nhuận cất tiếng oang oang đáp lại:
-Mi dùng độc thủ với ta như thế này không phải là hảo hán! Nếu mi có giỏi thì giết ta đi chứ đừng hỏi nhiều lời vô ích. Ta không nói đâu!
Vạn-Khánh-Nhuận cắn răng mà chịu chứ nhất định không chịu nói. Mồ hôi trên trán của hắn tuôn xuống đầm đề nhưng vẫn cứ gan lì. Trần-Gia-Cách lại điểm thêm vào huyệt ⬘nhuyễn ma⬙ nữa. Vạn-Khánh-Nhuận đau quá, không sao chịu được nữa, kêu ầm lên:
-Thôi, thôi! Tôi nói! Tôi nói!
Trần-Gia-Cách mới điểm nhẹ vào huyệt ⬘khí dũ⬙. Vạn-Khánh-Nhuận thở phì ra một cái mà nói ngay:
-Dẫn về Bắc-Kinh rồi!
Lạc-Băng nghe nói mừng rỡ, vội vã hỏi thêm:
-Văn... Văn tứ... Văn tứ ca... chưa chết chứ?
Vạn-Khánh-Nhuận cười khổ đáp:
-Lệnh truyền phải đem Văn-Thái-Lai mà nạp cho Hoàng-Thượng thì thử hỏi làm sao ai dám giết mà chết chứ?
Đôi mắt Lạc-Băng lóe lên nhiều tia hy vọng. Để cho chắc chắn, nàng lại hỏi tiếp:
-Mi nói thế có đúng hay không?
Vạn-Khánh-Nhuận nhăn mặt nói:
-Ta nói dối các người để làm gì?
Biết được tin Văn-Thái-Lai còn sống, Lạc-Băng vui mừng đến nỗi quá xúc động không dằn được, xay xẩm mặt mày té ngửa ra sau. Dư-Ngư-Đồng hoảng hốt nhanh tay đỡ lại kịp thời. Nhưng vừa đưa tay ra đỡ và định ôm nàng vào lòng, bỗng một ý nghĩ lại hiện ra trong đầu Dư-Ngư-Đồng khiến chàng sợ hãi quá bèn buông ngay cả hai tay ra. Toàn thân Lạc-Băng như một thân cây bị đốn ngã, rơi mạnh xuống đất.
Chương-Tấn cả kinh, vội nhảy tới đỡ Lạc-Băng ngồi dậy hỏi thăm:
-Tứ tẩu! Sao vậy? Có việc gì không?
Chương-Tấn đưa mắt lườm Dư-Ngư-Đồng như tỏ ý trách móc sao không chịu đỡ mà để Lạc-Băng ngã xuống như vậy. Y bất chợt đâm ra nghi ngờ hành vi của Dư-Ngư-Đồng.
Lúc đó, Trần-Gia-Cách vẫy tay gọi tiểu đồng Tâm-Nghiện lại chỉ Vạn-Khánh-Nhuận nói:
-Trói nó lại!
Tâm-Nghiện bèn mở gói lấy ra một sợi dây thừng trói chặt hai tay Vạn-Khánh-Nhuận lại. Tuy hắn đã được Trần-Gia-Cách giải huyệt nhưng gân cốt vẫn còn bị tê liệt nên không cử động gì được, đành đứng im cho cậu bé thư đồng của Tổng Đà Chủ Hồng Hoa Hội mặc sức trói lại.
Trần-Gia-Cách sau đó nghiêm nghị nói với tất cả bang chúng Hồng Hoa Hội rằng:
-Tất cả các anh em! Việc giải cứu Văn tứ ca là việc trọng yếu. Chúng ta hãy cùng nhau họp lại mà bàn thảo kế hoạch để thi hành gất rút cho kịp. Còn việc dang dở tại Thiết-Đảm-Trang chúng ta tạm thời gác lại rồi sẽ tính toán sau tưởng cũng chưa có gì muộn màng.
Nghe Tổng-Đà-Chủ nói, đám người Hồng Hoa Hội đều nhất nhất, một mực tuân theo. Bấy giờ Lạc-Băng đã tỉnh lại. Nàng vui mừng quá, khóc rấm rức mãi không thôi. Thấy mọi người đều tán thành ý kiến của mình, Trần-Gia-Cách hướng về phía Châu-Trọng-Anh vòng tay nói:
-Còn chút việc cần phải thưa lại để lão trang chủ được rõ. Ân trọng đức dày của Thiết-Đảm-Trang, Hồng Hoa Hội xin thề sẽ khắc cốt ghi tâm mà báo đáp xứng đáng chứ chẳng bao giờ dám quên. Xin hẹn gặp lại sau.
Châu-Trọng-Anh hiểu rõ đây là một lời hăm dọa. Ý Trần-Gia-Cách hẳn là khi cứu xong Văn-Thái-Lai, Hồng Hoa Hội sẽ trở lại Thiết-Đảm-Trang tìm kẻ thù báo oán. Ông ta cả giận nghĩ thầm:
-"Các người nhất định không chịu xét việc kỹ càng mà lúc nào chỉ đòi hơn thua. Chả lẽ ta lại sợ sao?"
Tuy nhiên, Châu-Trọng-Anh vẫn bình tĩnh đáp lễ lại Trần-Gia-Cách:
-Xin tuân mệnh.
Châu-Trọng-Anh vừa dứt lời thì Chương-Tấn hét lên:
-Ta nói thật với ngươi một lời là khi giải cứu Văn tứ ca rồi , đích thân ta sẽ trở lại đây chấp hết tất cả các người trong Thiết-Đảm-Trang các ngươi mà đánh một trận sinh tử mà chẳng cần ai giúp sức!
Dương-Thanh-Hiệp cũng nói thêm:
-Thật là đồ lang sói! Thế mà cũng tự xưng là anh hùng mà không biết thẹn!
Châu-Ỷ nghe hai người nói thì cả giận hét vang lên:
-Cái thằng gù khốn kiếp kia! Cắt cổ gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu? Chỉ một mình bản cô nương cũng đủ cắt bỏ cái bướu của mi rồi, cần gì nhọc sức đến ai ra tay nữa! Còn cái thằng đồ tể ma rợ kia! Mi mắng nhiếc ai đó?
Dương-Thanh-Hiệp cũng giận đỏ mặt đáp:
-Ta mắng kẻ nào không có nghĩa khí không biết dạy con để nó làm điều xấu xa đê tiện đó!
Vừa dứt lời Thiết-Tháp Dương-Thanh-Hiệp liền cung tay nhắm ngay bụng Châu-Trọng-Anh đánh ra một quyền. Lão trang chủ chỉ khẽ nhích người dang một bên đã tránh được đường quyền của Bát đương-gia một cách dễ dàng.
Châu-Ỷ bèn bước tới lớn tiếng mắng:
-Mi là cái giống người gì mà dám đến đây nhục mạ gia gia ta?
Dương-Thanh-Hiệp đáp:
-Ta là một người trọng nhân nghĩa, khác hẳn với lũ gian tà bất lương. Mi chỉ là một liễu đầu, có xứng đáng gì cho ta nói chuyện?
Trả lời xong, Dương-Thanh-Hiệp bước đi theo đám Hồng Hoa Hội ra ngoài. Nhưng ⬘Tiểu Quý Lục⬙ vốn nóng tính như lửa, lời nói của Dương-Thanh-Hiệp chẳng khác gì chế thêm dầu vào. Khi nghe Dương-Thanh-Hệp khinh mình là ⬘liễu đầu⬙, Châu-Ỷ đỏ mặt tía tai rượt theo gọi lớn:
-Mi khinh ta là nữ nhi thì có dám trở lại đây mà tỉ thí với con ⬘liễu đầu⬙ này không hả tên mạt kiếp?
Dương-Thanh-Hiệp đáp:
-Không thèm! Mi có giỏi thì kêu anh cả mi ra đây đi! Ta chỉ muốn lấy mạng tên đó thôi!
Châu-Ỷ hỏi lại:
-Anh cả ta à?
Rồi nàng lấy làm kỳ quặc cho câu nói của Dương-Thanh-Hiệp, không hiểu hắn muốn ám chỉ người nào.
Vệ-Xuân-Hoa lại tiếp lời:
-Mi còn giả bộ ngơ ngẩn nữa à? Cái thứ ti tiện tham tiền bán đứng bằng hữu để kiếm ăn! Đã có thứ anh như thế thì trách gì có thứ em gái thế này! Đứa anh khốn nạn của mi trốn đâu rồi?
Châu-Ỷ vẫn ngạc nhiên không hiểu. Nàng nghĩ thầm:
-"Nào ta có anh nào đâu? Bọn này nói cái gì mà lạ thế?"
Mạnh-Kiện-Hùng thấy Châu-Ỷ ngơ ngác trước câu nói của Dương-Thanh-Hiệp và Vệ-Xuân-Hoa thì biết ngay đám người Hồng Hoa Hội đã hiểu lầm lời tố cáo của Vạn-Khánh-Nhuận. Chuyện bây giờ thật đâm ra hết sức khó xử. Nếu chàng đem chuyện Châu-Trọng-Anh đánh chết con trai ra mà nói thì chẳng hóa ra bên mình khiếp nhược, sợ đánh không lại nên mới cầu hòa. Nghĩ vậy, chàng liền bảo Châu-Ỷ rằng:
-Thôi đi sư muội. Để mặc cho họ đi!
Rồi chàng quay qua đám Hồng Hoa Hội nói:
-Hiện thời quý vị có chuyện cần gấp xin cứ đi đi. Hy vọng sau này mọi việc sẽ được phơi bày tất cả ra ánh sáng, chứ không thể nào biện minh ngay được bây giờ.
Chương-Tấn nói:
-Chúng ta chỉ muốn thấy mặt anh cả của cô bé này một tí thôi.
Châu-Ỷ càng lúc càng bực mình. Nàng sẵng giọng nói:
-Ê! Cái thằng gù! Bộ mi lãng trí cuồng tâm rồi hay sao mà nói chuyện không đâu ra đâu vậy? Bản cô nương đây làm gì có anh cả mà mi muốn ra mắt!
Chương-Tấn lại thêm một lần nữa bị Châu-Ỷ gọi là ⬘thằng gù⬙. Y gầm lên một tiếng như hổ rống, liệng song phủ xuống đất đưa hai cánh tay gân guốc ra đánh thẳng vào mặt Châu-Ỷ hai quyền.
Châu-Ỷ đưa thanh đơn đao ra chém vào hai tay của Chương-Tấn. Thập đương-gia, khẽ rút tay lại, đổi thành thế ⬘cầm nã thủ⬙ đưa ra đối địch. Một bên dùng quyền, một bên dùng đao, cùng nhau đấu một trận kịch liệt.
Vệ-Xuân-Hoa đứng ngoài thấy ⬘ngứa ngáy⬙ liền hươi song câu xông tới thét lớn:
-Nhìn hai người đánh nhau mà mình chỉ đứng ngoài thị chiến (#7) thật là mất hết thì giờ. Mạnh huynh! Anh có bản lãnh gì hãy đem ra cùng tôi đánh thử một trận để xem tài nghệ của Thiết-Đảm-Trang như thế nào mà làm những chuyện đê hèn tồi tệ để chuốc lấy tiếng nhơ nhuốc trong giang hồ.
Trước lời nói khiêu khích và mạt sát của Vệ-Xuân-Hoa, Mạnh-Kiện-Hùng không chút nóng giận, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh mà đáp:
-Vệ gia đã có ý muốn thử võ công của đứa đồ đệ ngu si đần độn, kém cỏi nhất của Thiết-Đảm-Trang thì xin mời cứ ra tay trước đi! Người của Thiết-Đảm-Trang dù chẳng ra gì nhưng bao giờ cũng giữ lễ độ, biết kính trên nhường dưới chứ không hồ đồ. Dù có phải động thủ đi chăng nữa cũng vẫn giữ được thái độ hòa nhã ⬘tiên khách hậu chủ⬙.
Câu nói nhún nhường của Mạnh-Kiện-Hùng làm cho Vệ-Xuân-Hoa phải ngẫm nghĩ mà khó chịu không ít vì có ý ám chỉ hành động hung hăng háo chiến của nhiều người trong Hồng Hoa Hội. Vệ-Xuân-Hoa, không đáp, múa song câu nhắm Mạnh-Kiện-Hùng đánh tới. Mạnh-Kiện-Hùng cũng rút binh khí ra đối địch chống trả lại.
Đầu kia, An-Kiện-Cường cùng Tưởng-Tứ-Căn đều nét mặt hầm hầm gườm nhau như muốn gây thêm một trường ác đấu khác.
Dương-Thanh-Hiệp thấy vậy bèn gọi lớn lên rằng:
-Các huynh đệ Hồng Hoa Hội! Chúng ta phải tuyệt đối tuân theo lệnh của Tổng-Đà-Chủ mà đi cấp tốc giải cứu Văn tứ ca trước đã. Việc Thiết-Đảm-Trang dẽ thanh toán sau. Chúng ta lưu lại đây ẩu đả với bọn phản bội bán đứng bằng hữu thế này là mất hết thời giờ quý báu. Đó là kế ⬘hoãn binh⬙ của Thiết-Đảm-Trang muốn cầm chân chúng ta lại để bè đảng của chúng có đủ thì giờ giải Văn tứ ca về Bắc-Kinh đó. Các anh em hãy nghe tôi phóng hỏa đốt Thiết-Đảm-Trang rồi cùng kéo nhau đi cứu Văn tứ ca thì hơn!
Vệ-Xuân-Hoa, Chương-Tấn cùng Tưởng-Tứ-Căn nghe nói cho là phải nên tất cả đều dừng tay lại hết. Châu-Trọng-Anh nghe nói cả giận, không dằn được, tóc tai đều dựng ngược lên. Ông ta nhìn Trần-Gia-Cách hậm hực nói:
-Thế mới biết tư cách của đám ⬘hào kiệt⬙ Hồng Hoa Hội là thế nào! Hễ mở mồm ra là sỉ vả, chửi rủa người, hết đòi đánh nhau lại đòi đốt phá tài sản của lương dân mà không cần phải suy nghĩ chín chắn. Đã thế còn xem tánh mạng con người như cỏ rác,