Chờ cho đêm đến, đám hào kiệt theo sự hướng dẫn của Trần-Gia-Cách do ⬘Quân Sư⬙ Từ-Thiện-Hoằng điều khiển mới bắt đầu lên đường. Trần-Gia-Cách cùng Vệ-Xuân-Hoa đến sát cổng bên ngoài dinh thự Lý-Khả-Tú. Một bóng đen từ bên trong lách ra ngoài đón hai người hỏi:
-Có phải Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội đó không?
Vệ-Xuân-Hoa liền gật đầu. Người ấy nói:
-Mời Tổng-Đà-Chủ theo tôi. Còn vị kia xin ở lại ngoài cửa thành.
Vệ-Xuân-Hoa ép qua một bên, trông theo từng bước chân của Trần-Gia-Cách mà trong lòng hồi hộp không yên. Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội ngụy trang đủ trò. Người giả làm thợ nề, kẻ làm thợ mộc, thậm chí còn có người giả làm thầy bói nữa.
Vừa vào thành, Trần-Gia-Cách đã thấy ngay vô số quân lính võ trang từng lớp như chuẩn bị ra trận. Tuy vậy, Trần-Gia-Cách vẫn bình tĩnh, không tỏ vẻ như sợ hãi chút nào. Người nọ đưa Trần-Gia-Cách qua khỏi ba dãy nhà bên trong dinh thự vào một phòng khách vắng vẻ, tối tăm rồi ghé tai nói nhỏ:
-Mời Tổng-Đà-Chủ ngồi chờ trong chốc lát.
Y bỏ chạy ra ngoài chưa được bao lâu đã vào lại nói:
-Nguyên-soái đã đến gặp Tổng-Đà-Chủ.
Dứt lời, y lại bỏ đi. Một ngọn đèn từ xa ở gian nhà kế bên rọi ánh sáng vào trong phòng. Trần-Gia-Cách nhận ra trước mặt là một chiếc bàn vuông và hai cái ghế thật sang trọng và sách sẽ.
Từ bên ngoài, Lý-Khả-Tú bước vào vòng tay thi lễ, chào hỏi vui vẻ:
-Hân hạnh được gặp gỡ!
Trần-Gia-Cách kéo chiếc mão lên, tươi cười đáp:
-Hôm nọ gặp nhau tại Tây-Hồ, không ngờ hôm nay hân hạnh được gặp ở đây!
Lý-Khả-Tú nói:
-Tình thế gấp rút, không đủ thì giờ cho chúng ta hàn huyên nhiều, xin mời Tổng-Đà-Chủ theo tôi vào thăm khâm phạm.
Hai người đi song song với nhau đến chỗ địa lao. Bỗng đâu một tên bộ hạ tâm phúc của Lý-Khả-Tú chạy đến đâm xầm vào người Lý-Khả-Tú ngã lăn quay ra đất. Nhờ có võ nghệ cao cường, Lý-Khả-Tú chỉ hơi loạng choạng về phía sau một chút rồi đứng vững lại được ngay.
Trước sự ngạc nhiên của Trần-Gia-Cách, gã tùy tùng của Lý-Khả-Tú lồm cồm ngồi dậy, mặt cắt không còn giọt máu, hơi thở hổn hển, nói không ra lời. Lý-Khả-Tú nắm tay hắn hỏi:
-Có việc gì thì cứ từ từ mà nói rõ đầu đuôi chứ có gì đâu mà phải sợ hãi thế?
Gã tùy tùng ấp úng nói không thành câu:
-Bẩm... bẩm... Nguyên-Soái... Nguyên-Soái... Hoàng.... Hoàng-Thượng...
Vừa nghe đến đó, không hẹn mà cả Lý-Khả-Tú cùng Trần-Gia-Cách đều kinh hãi mà hỏi:
-Hoàng-Thượng thế nào?
Bấy giờ, gã tùy tùng mới hoàn hồn lại được một chút đáp:
-Hoàng-Thượng sắp xa giá đến đây rồi. Nguyên-Soái mau sửa soạn ra nghinh giá!
Lý-Khả-Tú giật mình quay qua nói với Trần-Gia-Cách:
-Tình thế bất ngờ thế này, còn biết làm sao! Mời Tổng-Đà-Chủ cứ yên lòng mà chờ tôi ở đây trong giây lát.
Nhìn thấy thần sắc của Lý-Khả-Tủ hoảng hốt, đầy vẻ lo lắng, không có chút nào là gian trá cả nên Trần-Gia-Cách gật đầu trở lại phòng ngồi chờ.
Lý-Khả-Tú chạy ra ngoài dinh thấy Ngự-lâm quân đang kéo đến thật là đông đảo. Ngự-tiền thị vệ cũng đi chung, mặc sắc phục mới tinh, trang bị đao kiếm sáng loáng.
Vua Càn-Long trông có vẻ vội vàng, nét mặt nghiêm nghị bước xuống long giá đi vào trong dinh.
Lý-Khả-Tú bước đến vập đầu làm lễ bái kiến Thanh-đế. Vua Càn-Long phán:
-Ngươi mau gấp rút chuẩn bị một căn phòng bí mật để trẫm đích thân thẩm vấn Văn-Thái-Lai đêm nay!
Lý-Khả-Tú tuân chỉ, mời vua Càn-Long vào nghỉ tạm trong trong thư phòng Nguyên-soái rồi lập tức chuẩn bị, lo sắp xếp một căn phòng bí mật. Các tên Tiền thị vệ chia nhau chiếm cứ các gian phòng kế cận và cắt đặt đám Ngự-lâm quân canh gác cẩn thận mọi nơi.
Vua Càn-Long gọi tên Tiền thị-vệ thân tín là Bạch-Chấn ra dặn:
-Trẫm có việc hệ trọng cần phải hỏi khâm phạm. Ngươi nhớ tuyệt đối cấm hẳn không cho bất cứ người nào được nghe.
Bạch-Chấn lui ra, bỗng chợt có bốn tên quân khiêng một cái giuờng đến thư phòng của Nguyên-Soái. Người trên giường tay chân đều bị mang xiềng xích không ai khác hơn là Văn-Thái-Lai. Đặt cái giuờng xuống, bốn tên quân cúi đầu, lặng lẽ lui ra.
Văn-Thái-Lai ngước mặt lên nhìn. Vừa trông thấy mặt vua Càn-Long, chàng bất giác kinh hãi vô cùng. Vua Càn-Long hỏi:
-Thương tích ngươi đã hoàn toàn lành lặn rồi chứ?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Cám ơn ngươi đã chiếu cố đến ta. Tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng đã thuyên giảm rất nhiều.
Vua Càn-Long nói:
-Tốt lắm! Ta phái bọn thị vệ theo ngươi thật tình không có ý làm thương tổn đến tánh mạng ngươi. Mục đích của ta chỉ muốn mời ngươi về Bắc-Kinh để thương lượng vài việc. Chẳng ngờ hai bên hiều lầm nhau nên mới sinh ra thù oán đưa đến việc xô xát, kẻ bị giết, người bị thương. Điều đáng tiếc ấy ta cũng giải quyết xong rồi. Ta đã khiển trách bọn thị vệ lỗ máng ấy rồi. Ngươi cũng đừng phiền trách mà làm gì bởi việc đã lỡ, không thể nào thay đổi được. Chỉ mong sao người hiểu được ý ta.
Nghe giọng nói đầy giả dối của vua Càn-Long, Văn-Thái-Lai lửa giận bốc lên thét lên một tiếng rồi quay mặt ngó đi nơi khác.
Vua Càn-Long nói:
-Lần trước ngươi cùng đi với Vu-Vạn-Đình đến gặp ta với mục đích thương lượng đại sự. Chẳng may Vu-Vạn-Đình về đến nhà chẳng bao lâu thì qua đời nên mọi việc đều dang dở. Thật là đáng tiếc!
Văn-Thái-Lai mỉa mai nói:
-Nếu Vu cố tổng đà-chủ mà không chết thì chắc hôm nay cũng mắc phải quỷ kế của ngươi mà vào trong lao tù như ta rồi!
Vua Càn-Long cười nói:
-Ta biết Hồng Hoa Hội các ngươi toàn là những trang hảo hán, dang tiếng vang dội trong giang hồ, người nào cũng cương trực, dũng cảm, nghĩ sao nói vậy. Vì vậy, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu ngươi chịu nói thật thì ta lập tức thả ngươi ra ngay.
Văn-Thái-Lai cười gằn nói:
-Ngươi thả ta? Bộ ngươi xem ta như một đứa con nít lên ba chắc? Ta dư biết, nếu không giết được ta ngươi ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng ở dĩ cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa hạ thủ là chẳng qua người còn muốn hỏi ta một điều. Một khi biết được điều này rồi thì ngươi sẽ giết ta ngay!
Vua Càn-Long cười lớn nói:
-Ngươi cũng có tính đa nghi như vậy sao?
Vừa nói đến đây thì thình lình ngoài cửa nghe như có tiếng thở nhè nhẹ. Vua Càn-Long thấy vậy liền bước xuống ghế, phi thân ra ngoài mở cánh cửa nhìn ra ngoài. Bốn bề vẫn yên lặng vắng vẻ, dẫu một chiếc lá rơi xuống cũng còn nghe thấy tiếng. Vua Càn-Long lại cẩn thận ngó trước ngó sau thêm một lần nữa. Thấy mọi việc an toàn, nhà vua mới vào lại bên trong khép cửa lại.
Nhìn Văn-Thái-Lai, vua Càn-Long tiếp tục hỏi:
-Vu-Vạn-Đình sau khi gặp gỡ ta trong đêm đó có kể lại cho ngươi nghe những gì không?
Văn-Thái-Lai không đáp mà hỏi lại:
-Ngươi định hỏi ta về việc gì mới được?
Mắt vua Càn-Long chợt long lên, nhìn thẳng vào mặt Văn-Thái-Lai như muốn cướp tinh thần. Văn-Thái-Lai không chút nao núng, trợn mắt lên nhìn lại, tỏ vẻ rất hiên ngang, khí khái.
Vua Càn-Long suy nghĩ một hồi rồi ghé tai Văn-Thái-Lai nói nhỏ vừa đủ nghe:
-Nói về thân thế ta đấy mà!
Văn-Thái-Lai không cần suy nghĩ, đáp ngay:
-Vu cố tổng đà chủ chẳng hề nói cho ta nghe về thân thế của ngươi. Nhưng ngươi là đương kim Hoàng-Đế. Trong thiên hạ hỏi còn ai không biết ngươi là con của Hoàng-Đế triều trước và Thái-Hậu hay sao?
Vua Càn-Long lại hỏi:
-Đêm ấy Vu-Vạn-Đình vào thâm cung gặp ta để nói chuyện gì ngươi có biết không?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Vu tổng đà chủ nói lần trước có giúp đỡ cho ngươi một công tác quan trọng. Vì công tác này mà kinh phí của Hồng Hoa Hội chúng ta đã thâm thủng đến hơn 100 vạn lượng bạc. Vì vậy Vu cố tổng đà chủ mới đòi ngươi phải đền bù lại. Ngươi đã không nạp đủ số ngân lượng ấy còn phái người bắt sống ta về. Ta nói thật! Ta mà thoát khỏi tay ngươi sẽ lập tức công bố cho cả thiên hạ biết rõ về con người vong ân bội nghĩa của ngươi!
Nhìn nét mặt căm phẫn của Văn-Thái-Lai, vua Càn-Long nghe nói bỗng sắc mặt trở nên đắc ý, nhìn Văn-Thái-Lai cười lên từng hồi một.
Vua Càn-Long nói:
-Nếu thế thì ta phải ⬘giết người diệt khẩu⬙ mà thôi! Nếu chẳng làm như vậy, danh dự của ta sẽ bị ngươi bêu xấu mà thôi!
Văn-Thái-Lai thản nhiên nói:
-Có ai ngăn cản ngươi giết ta đâu? Ta chết sớm lúc nào thì ngươi được ăn ngon ngủ kỹ lúc đó mà! Chỉ hiềm là Hoàng-Thái-Hậu lại hối tiếc sao chẳng giết ngươi ngay từ hồi còn trong bào thai để khỏi phải sinh ra giống yêu quái!
Vua Càn-Long nghe nói chợt biến sắc, lòng hoang mang bối rối, mất vẻ tự nhiên, hỏi:
-Mi nói Hoàng-Thái-Hậu cái gì?
Văn-Thái-Lai cười lớn nói:
-Hà tất mi phải hỏi lôi thôi! Mi đã biết rõ tất cả rồi kia mà!
Vua Càn-Long sa sầm nét mặt, nói bằng một giọng thảm não:
-Thì ra ngươi đã biết tất cả mọi việc!
Văn-Thái-Lai nói:
-Biết tất cả mọi việc, nhưng chưa được thấy tận mắt. Vu tổng đà-chủ bảo rằng Hoàng-Thái-Hậu biết rõ mọi việc của Hồng Hoa Hội đã giúp đỡ ngươi. Hoàng-Thái-Hậu không muốn ngươi quên ơn sâu nghĩa nặng, chỉ muốn ngươi đáp đền xứng đáng thôi. Còn về việc Hồng Hoa Hội đã giúp đỡ ngươi những gì, ngươi là người chịu ơn thì nên biết chứ ta chẳng hiểu một tí gì!
Vua Càn-Long lại một lần nữa cảm thấy khoan khoái trong người, rút khăn tay lau những giọt mồ hôi trên trán, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng nói:
-Trước mặt Hoàng-Đế mà ngươi chẳng sợ sệt chút nào cả! Chẳng lẽ ngươi không sợ chết hay sao? Cái chết đang chờ đợi ngươi, se đến bất cứ lúc nào mà ngươi vẫn tự nhiên thì quả thật là trang hảo hán! Việc ta hỏi ngươi hiện tại ngươi còn chưa trả lời. Chẳng lẽ ngươi đợi ta phải sai quỷ tốt đi đến mãi tận Âm-ty mà hỏi ngươi hay sao?
Văn-Thái-Lai nói:
-Ta sợ cái gì mới được kia chứ? Mà ta chắc ngươi chưa dám giết ta đâu!
Vua Càn-Long hỏi vặn lại từng tiếng:
-Ta không dám?
Văn-Thái-Lai nói:
-Ngươi sở dĩ phải giết ta là vì ngươi sợ ta đã phát giác ra tất cả bí mật của ngươi. Nhưng... Ha... ha! Ngươi quên rằng giết chết ta rồi thì bí mật của ngươi sẽ bị phơi ra cho cả thiên hạ trông thấy! Ha... ha!
Vua Càn-Long gương mặt lạnh lùng nói:
-Chẳng lẽ người chết lại biết nói hay sao? Giết chết ngươi rồi thì trên thế gian này còn ai biết được bí mật của ta nữa mà bảo là bị phát giác với không bị phát giác?
Văn-Thái-Lai làm như không thèm để ý đến câu nói của vua Càn-Long. Chàng lẩm bẩm nói môt mình:
-Ta mà chết thì sẽ có người lập tức mở phong thư mà công bố cho cả thiên hạ biết!
Vua Càn-Long vội vàng hỏi:
-Ngươi bảo phong thư gì?
Văn-Thái-Lai nói:
-Bao nhiêu sự tình của ngươi, Vu cố tổng đà-chủ đều biết rõ tỉ mỉ và ghi hết lại bỏ trong một phong thư. Ngoài ra còn một chứng vật vô cùng quan trọng hiện đang nằm trong tay một người bằng hữu chí thân của Vu cố tổng đà chủ. Nói cho ngươi rõ là trước khi đến gặp ngươi, Vu cố tổng đà-chủ đã trao phong thư ấy cho người bằng hữu kia trước khi vào cung giáp mặt với ngươi.
-Hồng Hoa Hội chẳng lẽ sợ có điều bất trắc xảy ra hay sao mà kỹ lưỡng đến như thế?
-Lẽ dĩ nhiên là thế rồi! Bộ ngươi tưởng Vu cố tổng đà-chủ tin tưởng ngươi lắm sao? Lão nhân gia dặn rằng nếu không may mà cả hai người cùng bỏ mạng thì nhờ vị bằng hữu ấy mở thư ra và cứ theo đó mà thi hành. Hiện nay Vu tổng đà-chủ đã qua đời, chỉ còn lại một mình ta. Ngươi có giỏi thì cứ giết chết ta đi!
Mặt vua Càn-Long tái lại, hai tay bỗng run hẳn lên. Văn-Thái-Lai nói:
-Phong thư và chứng vật chỉ tốn có 100 vạn lượng bạc thì có chi là đắt mà mi lại tiếc?
-Chỉ có 100 vạn lượng bạc thôi à? Ta tiếc gì số bạc nhỏ nhoi đó với ngươi? Ta sẽ cho ngươi 300 vạn lượng bạc, còn thả ngươi thong thả trở về nữa là đàng khác! Bây giờ ngươi hãy viết một lá thư gửi cho mấy người bằng hữu của Vu-Vạn-Đình bảo đem phong thư và chứng vật ấy đến đây cho ta. Ta thả ngươi ra ngay và đưa đủ số bạc ta đã hứa!
Văn-Thái-Lai cười lớn nói:
-Không lẽ ta lại viết thư nói rõ tên họ và chỗ ở người ấy để cho ngươi gài bẫy, phái đám thị vệ đi hạ sát hay sao? Nói thật cho ngươi biết, ta không kể gì đến sống chết nữa rồi. Nhưng có chết đi, ta cũng phải lôi theo một kẻ nào đó cho có bạn! Ha... ha!
Vua Càn-Long mím chặt hai vành môi lại, không thốt lên được lời nào. Im lặng một hồi lâu, vua Càn-Long đã nghĩ ra được một diệu kế nên bình tĩnh tươi cười nói:
-Được rồi! Ngươi không bằng lòng viết thư ta cũng không ép. Nhưng ta ra hạn cho ngươi trong hai ngày mà suy nghĩ điều lợi hại. Sau thời hạn đó, ta sẽ đích thân đến hỏi ngươi một lần chót, nếu ngươi còn ngoan cố không chịu tuân mệnh là ta hạ sát ngươi liền! Ngươi chết đi tuyệt đối không ai biết được đâu, vì ta vẫn giữ bí mật. Mấy người bằng hữu của ngươi tưởng ngươi vẫn còn sống nên sẽ không công bố bức thư và chứng vật kia ra đâu! Mà nói cho cùng, cho dù ta không giết ngươi thì cũng sai móc mắt và cắt lưỡi ngươi đi mà thôi!
Câu nói của Càn-Long vừ dứt thì cánh cửa chợt kêu lên một tiếng khô khan. Vua Càn-Long kinh hãi vừa định rút Long-Toàn bảo kiếm ra thì bên ngoài Bạch-Chấn ló đầu vào. Vua Càn-Long cả giận nạt lớn:
-Ngươi lấp ló trước cửa làm gì đó? Ta đã dặn, cấm tuyệt đối không ai được nghe ta hỏi chuyện khâm phạm!
Bạch-Chấn run rẩu tâu:
-Nô tài không dám! Chỉ vì đang canh gác ngoài sân thì chợt nghe trong thư phòng có tiếng động nhẹ, sợ khâm phạm làm kinh động đến thánh giá nên định chạy vào bảo hộ.
Vua Càn-Long lại quay mặt sang nói với Văn-Thái-Lai:
-Hy vọng trong hai ngày, ngươi sẽ tỉnh táo giác ngộ mà cân nhắc lợi hại.
Dứt lời, nhà vua ra khỏi thư phòng đi thẳng. Lý-Khả-Tú quỳ xuống, tiễn đưa Càn-Long ra khỏi cửa dinh rồi mới dám đứng dậy.
Hoàng-Đế Mãn-Thanh vừa đi khỏi thì bọn quân sĩ lại khiêng Văn-Thái-Lai về lại lao thất. Lúc đưa Văn-Thái-Lai ra cũng như trở về Trương-Siêu-Trọng đích thân cầm kiếm canh phòng cẩn mật. Khi Văn-Thái-Lai vừa về đến địa lao bỗng nhiên có một tên quân tâm phúc của Lý-Khả-Tú đến nói với Trương-Siêu-Trọng:
-Lý Nguyên-soái có công vụ khẩn cấp cần thương lượng nên cho mời đại nhân đến thư phòng ngay bây giờ.
Trương-Siêu-Trọng nghe nói liền đi vội. Nằm một mình trong địa lao, Văn-Thái-Lai nghĩ vơ vẩn, biết anh em Hồng Hoa Hội không giờ phút nào là không tìm cách cứu thoát mình. Nếu chẳng may có người nào mệnh hệ gì thì quả là chàng suốt đời cũng không yên được.
Đang khi lo ngĩ đủ điều, thình lình nghe chấn sắt ngoài địa lao có tiếng động, rồi một người đi thẳng lại chỗ chàng nằm. Văn-Thái-Lai chẳng buồn để mắt nhìn tới vì tin tưởng rằng đó là Trương-Siêu-Trọng trở về sau khi bàn chuyện xong với Lý-Khả-Tú.
Đang ngồi im, Văn-Thái-Lai chợt nghe có tiếng người nói nhỏ:
-Tứ ca! Tôi vào thăm anh đấy!
Văn-Thái-Lai hết sức kinh ngạc khi nhìn ra người đứng trước mặt mình là Tổng-Đà-Chủ Trần-Gia-Cách. Chàng lật đật ngồi dậy kêu lên:
-Ủa! Tổng-Đà-Chủ!
Trần-Gia-Cách mỉm cười gật đầu, lấy xâu chìa khóa mở xiềng hai tay cho Văn-Thái-Lai. Nhưng cả một xâu chìa khóa không có một cái nào mở được cả. Thì ra ống dùng xiềng tay Văn-Thái-Lai không phải là loại kim khí bình thường mà là một thứ thép đặc biệt của nước Hồng-Mao đúc thành chìa khóa riêng của nó. Trần-Gia-Cách không ngờ chuyện lại rắc rối đến thế nên bao nhiêu công lao đặt thợ chuyên mông rèn đúc bao nhiêu chìa khóa đều hóa ra vô dụng cả.
Trần-Gia-Cách cả giận vận dụng nội công vào hai bàn tay bẻ mạnh ống khóa. Chỉ nghe một tiếng ⬘cạch⬙, ống khóa chỉ khẽ cong lại một chút thôi. Chàng lại móc trong túi ra đủ loại ám khí bằng sắt thép đủ loại đễ nậy thử, nhưng kết quả vẫn vô hiệu.
Văn-Thái-Lai nói:
-Xin Tổng-Đà-Chủ đừng nên phí sức làm gì nữa! Trừ khi có bảo đao hay bảo kiếm thì chẳng kể, không thứ gì chịu nổi nó đâu!
Trầng-Gia-Cách sực nhớ đến thanh Ngân-Bích-Kiếm của Trương-Siêu-Trọng chém sắt như chém bùn, liền hỏi Văn-Thái-Lai:
-Phải chăng tên Trương-Siêu-Trọng kia ngày đêm thường trực canh gác bên giường tứ ca?
Văn-Thái-Lai nói:
-Hắn với tôi chẳng khác nào như hình với bóng, chẳn lúc nào rời! Duy chỉ có lúc nãy không hiểu Lý-Khả-Tú cần bàn việc gì với hắn cho nên hắn mới để tôi một mình nơi đây.
Trần-Gia-Cách nói:
-Tốt lắm! Chờ hắn trở về, tôi sẽ giết hắn đoạ bảo kiếm để chặt xiềng cho anh.
Văn-Thái-Lai thở dài nói:
-Tôi không biết còn sống sót được mà thoát nạn hay không! Càn-Long nhất định giết tôi để bịt miệng vì sợ tôi khai ra hết những bí mật của y. Tổng-Đà-Chủ! Hôm nay may mắn gặp Tổng-Đà-Chủ ở đây, tôi xin đem tất cả những bí mật ấy nói cho Tổng-Đà-Chủ nghe. Đó cũng là nguyện vọng của Vu cố tổng đà chủ, và cho dù tôi có sống hay chết đi chăng nữa cũng vui lòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, và không để đại cuộc của Hồng Hoa Hội phải bị liên lụy vì một mình tôi.
Trần-Gia-Cách nghiêm nghị nói:
-Được rồi! Tứ ca cứ thuật lại cho tôi nghe!
Văn-Thái-Lai bình tĩnh kể lại:
-Đêm hôm ấy, tôi theo Vu cố tổng đà chủ vào trong thâm cung của Càn-Long. Trong khi Vu cố tổng đà-chủ nói chuyện, tôi đứng hộ vệ ở bên ngoài. Và đây là nội dung câu chuyện tôi nghe được đêm đó...
......
Vu cố tổng đà chủ nói:
-Trần Tướng-quốc phu nhân ở Hải-Ninh có mời tôi đến trao cho tôi một vật.
Sau đó Vu tổng đà-chủ lấy một phong thư trong túi gấm đeo bên hông trao cho vua Càn-Long.
Đọc thư qua một lượt, sắc mặt của vua Càn-Long tái lại, sau đó yêu cầu Vu cố tổng đà-chủ bảo tôi đi ra ngoài xa hơn nữa chứ đừng lảng vảng nơi ấy. Đợi cho tôi đi xa rồi, Càn-Long khép chặt cửa lại và tiếp tục bàn chuyện với Vu tổng đà-chủ bên trong hơn một tiếng.
Sau đó, Vu cố tổng đà-chủ kéo nhẹ cánh cửa bước ra. Vua Càn-Long theo tận thềm, tỏ vẻ thân mật, tin tưởng. Sau đó Vu cố tổng đà-chủ cùng với tôi rời khỏi cung không khó khăn gì.
Dọc đường, Vu cố tổng đà-chủ nghe rằng vua Càn-Long không phải là người Mãn-Thanh mà đích thị là giống nòi Hán-tộc. Và lão ta chính là anh ruột của Tổng-Đà-Chủ đó chứ không phải là ai xa lạ cả!
...
Trần-Gia-Cách nghe nói giật mình như người vừa tỉnh mộng mới thức dậy. Chàng ngẩn người ra một lúc rồi mới lên tiếng được:
-Điều này thật khó nghĩ! Anh ruột của tôi còn sống ở Hải-Ninh kia mà!
Văn-Thái-Lai nói:
-Tổng-Đà-Chủ chưa rõ! Việc này bên trong còn rất nhiều khúc chiết!
Vừa lúc ấy, trên đường đi vào địa lao chợt có tiếng người nhộn nhịp. Trần-Gia-Cách vội vàng lách mình núp sau góc giường. Tên lính tâm phúc của Lý-Khả-Tú không trông thấy Trần-Gia-Cách thì ngạc nhiên vô cùng, hỏi:
-Trần tổng đà-chủ đâu rồi?
Trần-Gia-Cách nghe hỏi mới yên tâm, phóng mình ra hỏi:
-Có việc gì?
Tên lính nói:
-Trương-Siêu-Trọng cứ một hai đòi về. Lý tướng-quân cầm lại cỡ nào cũng không nghe. Trần tổng đà-chủ mau rời khỏi nơi đây kẻo để y bắt được thì khó lòng cho cả Nguyên-Soái lẫn Tổng-Đà-Chủ.
Trần-Gia-Cách thối lui ra sau một bước, tay trái đưa ra điểm huyệt ngay vào huyệt ⬘kỳ môn⬙ của tên lính một cái khiến hắn ngã ngửa xuống đất, không kịp kêu lên một tiếng.
Văn-Thái-Lai thấy vậy kêu lên:
-Thủ pháp của Tổng-Đà-Chủ thật là có một không hai ở trên đời.
Trần-Gia-Cách mỉm cười, bế tên lính bỏ dưới gầm giường. Văn-Thái-Lai nói:
-Câu chuyện còn dài lắm, nếu kể hết chi tiết chắc không đủ thì giờ. Trương-Siêu-Trọng về bất tử thì mọi việc sẽ dở dang hết. Hãy để tôi tóm tắt đại cương lại cho Tổng-Đà-Chủ biết rõ bí mật mà thôi.
Trần-Gia-Cách gật đầu nói:
-Anh cứ kể.
Văn-Thái-Lai kể tiếp:
-Sau khi Vu cố tổng đà-chủ biết chắc chắn Hoàng-Đế Mãn-Thanh là người Hán liền khuyên y nên ⬘phản Thanh phục Minh⬙ theo đường của Hồng Hoa Hội vạch ra. Trách nhiệm của Càn-Long là phải đuổi giặc Mãn-Thanh ra khỏi biên giới để khôi phục lại nền độc lập cho Hán-tộc. Khi công việc thành công thì Càn-Long vẫn được ủng hộ ngồi ngai vàng như thường. Xem ra Càn-Long cũng có chút động tâm nhưng không dám hứa chắc. Y vịn cớ là chưa biết câu chuyện đó là thật hay giả nên nhất thời không quyết định được. Càn-Long sau đó lại yêu cầu Vu cố tổng đà-chủ đem hai chứng vật cho y xem thì bấy giờ y sẽ bằng lòng tính mưu kế với Hồng Hoa Hội.
Nhưng bất ngờ, Vu cố tổng đà-chủ lâm trọng bệnh. Biết không qua khỏi, Vu cố tổng đà chủ di ngôn lại cho tất cả anh em Hồng Hoa Hội phải tôn Tổng-Đà-Chủ, lúc bấy giờ còn là Thiếu-Đà-Chủ, lên thế chức để tiếp tục sự nghiệp của người. Vu cố tổng đà-Chủ thân mật nắm tay tôi nói bằng một giọng run run đầy cảm xúc:
-Cơ hội ấy chỉ có một! Hán tộc có hưng thịnh lại hay không là nhờ đó, chớ bỏ qua. Hoàng-Đế là anh ruột của Tổng-Đà-Chủ. Nếu y không chịu ⬘phản Thanh phục Minh⬙ thì Hồng