Dịch giả: Tiểu BăngLinh lực cực kì âm lãnh từ trong người lão tuôn ra.
Linh lực ấy rất mạnh mẽ, đầy hung ác, mang theo vô tận tuyệt vọng và phẫn hận.
Lục Ly Phàm vội đẩy Tô Chiếu ra, mình cũng bị lực đẩy hất sang bên.
Bàn tay sắc lẻm của thủ mộ Thần Mộ Bạch Tiêu Tinh Quân lướt sát qua mặt y.
"Bạch Tiêu!" Lục Ly Phàm nhìn Bạch Tiêu trong làn linh lực đen ngòm, cau mày, vừa sợ vừa giận.
"Sao hả? Thái Thượng Khai Dương đại nhân của ta?" Bạch Tiêu Tinh Quân không vội đuổi, âm trầm hỏi. Tà lực đen ngòm ào ạt trào ra, muốn che khuất bầu trời.
Lục Ly Phàm trợn mắt, nhìn thấy một dấu ấn đen trên cánh tay của lão giả.
"Ngươi đã bị Tà Thần mê hoặc rồi!!!" Y kinh hãi kêu lên. Bao ngày nay y ở chung một chỗ với lão giả này, không hề nhận ra lão đã bị Tà Thần nhập vào thân.
"Mê hoặc? Tà Thần làm sao mê hoặc được ta? Ta chỉ là đang lợi dụng nó mà thôi." Lão giả chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt, không có tròng trắng.
"Ngươi muốn làm gì?" Khai Dương cau mặt. Y đã không còn là thái thượng, y bây giờ ngay cả Tinh Vẫn cũng còn không tới, làm sao đấu nổi một vị Tinh Quân?
Nếu Bạch Tiêu Tinh Quân muốn làm gì với họ, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Lục Ly Phàm vô thức lui về sau mấy bước, đồng thời nháy mắt cho Tô Chiếu, bảo cô mau chạy.
"Muốn làm cái gì à? Làm cái việc ngươi muốn làm mà không có làm xong chứ gì." Bạch Tiêu nói, mặt hiện vẻ cuồng nhiệt.
"..." Lục Ly Phàm biến sắc: "Lúc đó ta bị cừu hận che mờ đôi mắt, cho nên mới có ý nghĩ như vậy. Ta đã nhìn thấy tương lai, chúng ta không thể mở Thần Mộ, vì mở nó sẽ mang tới tai vạ vô cùng, còn mạnh hơn ngươi xa."
"Vậy thì sao? Ngươi cho là mình tỉnh ngộ, thì có quyền bắt đầu giáo huấn ta?" Bạch Tiêu xì mũi coi thường: "Ngươi có mối thù ngập trời, làm sao ta không có?"
Giọng Bạch Tiêu trở nên cao vút, tà lực trong lòng vì sự phẫn hận của lão, cuồn cuộn mãnh liệt.
"Tây Đẩu Nhất Mạch ta, rải rác chỉ có mấy người, nhận mệnh của Thiên Nhân, nhiều thế hệ ngồi khô ở cái Thần Mộ này, vì thiên hạ muôn dân trăm họ trấn thủ Thần Mộ! Còn những người kia thì sao? Hết tìm cách mê hoặc truyền nhân Tây Đẩu, thì tìm cách trộm Thần huyết trong Thần Mộ, trộm tinh phách, vân vân, khiến Tây Đẩu nhất mạch ta giờ chỉ còn lại lẻ loi có một mình ta."
"Không phải bọn chúng muốn Thần huyết trong Thần Mộ sao? Được! Vậy thì ta cho!"
Nói xong, Bạch Tiêu Tinh Quân quơ tay một cái, Lục Ly Phàm liền cảm thấy một luồng lực hút cực mạnh quấn tới. Một tấm lệnh bài bằng đồng xanh từ trong ngực của y bay ra.
Đó là...
Lục Ly Phàm giật mình, giờ mới hiểu thì ra Bạch Tiêu Tinh Quân ý ở ngoài lời, thứ lão cần là cái lệnh bài y lấy được từ Tinh Thần Các kia.
Nhưng bây giờ hiểu ra thì đã trễ.
Cái lệnh bài kia đã rơi vào tay Bạch Tiêu Tinh Quân.
Lão giả cầm lệnh bài, cất vào người, đi vào trong Thần Mộ.
"Các ngươi đi đi, cùng thuộc Tinh Đẩu, ta không muốn giết chóc các ngươi, kẻ thù của ta chỉ có đám Thiên Nhân cao cao tại thượng kia mà thôi."
"..." Tô Chiếu và Lục Ly Phàm nhìn nhau, mặt đều cực kỳ khó coi.
Vốn tưởng chuyện hôm nay đã kết thúc tốt đẹp, chẳng ngờ giữa
đường lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, làm bao nỗ lực của mọi người đều tan nát.
Nhất là Tô Chiếu, cô trăm cay nghìn đắng đi vào cái thế giới này, chính là để ngăn cản việc này, vất vả biết bao mới có manh mối, làm sao cam tâm khiến nó mất đi.
Cô dựng sát khí, chắp tay trước ngực, định xuất bí pháp.
Nhưng một bàn tay đã bịt vào miệng cô.
Tô Chiếu quay qua, chủ nhân của cái tay chính là Lục Ly Phàm.
Tô Chiếu khó hiểu, nhưng Lục Ly Phàm chỉ lắc đầu.
Tô Chiếu hiểu ý của Lục Ly Phàm—— hai người họ vốn không phải là đối thủ của Bạch Tiêu Tinh Quân, đánh nhau với lão khác gì đi chịu chết, chẳng bằng thối lui rồi tìm cách phá địch.
Tô Chiếu tuy tức giận nhưng cũng biết, cô nhìn theo lão giả, sau đó quay người đi theo Lục Ly Phàm rời khỏi Thần Mộ.
Bạch Tiêu Tinh Quân đi vào Thần Mộ, nhìn đám quan tài băng.
Đám quan tài lại điên cuồng rung lắc, như đang hối lão giả ra tay giải phóng cho chúng nhanh nhanh.
"Cao Nguyên, Hoàng Linh, Cự Uy."
Lão giả nhắc đi nhắc lại mấy cái tên, giọng đầy hoài niệm.
"Mối thù của các ngươi, vi huynh nhất định sẽ thay các ngươi báo thù."
"Bạch Tiêu ta thề, Thiên Nhân không chết, thiên hạ vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh!"
Lão giơ lệnh bài lên cao.
Tà lực từ trong người lão tuôn ra, rót vào trong lệnh bài.
Lệnh bài run lên, tỏa ra ánh sáng chói mắt, bao phủ cả Thần Mộ, những quan tài băng từ từ mở ra.
Thần huyết trong các quan tài chen chúc ùa ra, bay múa trong không trung, hóa thành những hình người mang theo khí tức cực kì khủng bố.
Hình dạng của bọn chúng đều rất quái dị, có con cao cả mười trượng, có con thân hình rực lửa, có con mọc cánh sau lưng, có con ba đầu sáu tay, đủ mọi dáng vẻ đáng sợ.
Chúng thi nhau gầm rú vì được tự do.
Một làn uy áp cực mạnh khiến người ta ngừng thở từ sâu trong Thần Mộ tràn ra.
Đám chư thần đang khí thế hừng hực im bặt, như đám cừu non rạp xuống, chờ đế vương giá lâm.
Cách Thần Mộ cả ngàn dặm, hai bóng người quay qua nhìn nhau.
"Oa Hoàng, đã tỉnh." Một người nói, thân ảnh y cực kì mơ hồ, nhìn không được rõ dung mạo.
"A..., Thiên Ngô với Cư Bỉ nhìn lâu như vậy, chắc cũng đã tới lúc ra tay rồi." Người còn lại gật đầu. Người này cũng không thể nhìn thấy rõ bộ dáng, nhưng đôi mắt của y cực kì đặc biệt, một cái đen kịt như đêm, một cái sáng như ban ngày.
"Đi, nhiều năm rồi không gặp, chúng ta cũng nên ôn chuyện với nhau…”
---o0o---