Dịch: phuongkta1
Quân Giang Đông rốt cuộc đột phá phòng tuyến của quân Man.
Bọn họ giống như lưỡi dao sắc bén xé mở đại quân Man tộc, mạnh mẽ xông vào.
Cổ Tiễn Quân vì lo lắng cho an nguy của Tô Trường An vội xông tới, cô mở ra lĩnh vực Thiên Sơn Mộ Tuyết của mình. Một thanh trường kiếm giống như Giao Long, những nơi đi qua, quân Man ầm ầm ngã xuống.
Mà lúc cô đi đến tiền tuyến, hình ảnh đập vào mắt chính là vị Thiên Nhân tên là Trường Nhạc kia gào thét lao tới, xông thẳng đến bóng hình Tô Trường An đang ngồi yên trên mặt đất.
Cách đó không xa, Thanh Loan trên đỉnh đầu trăng sáng lại bị tám vị Thiên Nhân dây dưa, khó thể thoát thân, mắt thấy Tô Trường An sẽ bị vị Thiên Nhân đó xé nát, mà với tu vi của Cổ Tiễn Quân muốn cứu viện cũng không thể đến kịp.
"Trường An!" Cô thét lên một tiếng kinh hãi, linh lực quanh người tuôn ra đánh lui quân Man vây giết lên.
Mà cùng một khắc này, hai con mắt đóng chặt của Tô Trường rốt cuộc chậm rãi mở ra.
Kim quang sáng chói mang theo vô cùng ấm áp chiếu rọi xuống.
Bóng hình thiếu niên giống như Thần Chích dưới kim quang được chiếu sáng rạng rỡ.
Khóe miệng của hắn hơi hơi nhếch lên, dường như vẽ ra một nụ cười.
Rồi sau đó, hắn chậm rãi vươn ngón tay ra, chỉ về phía trước, thẳng tắp điểm vào mi tâm vị Thiên Nhân kia.
Keng!
Một âm thanh giống như tiếng chuông sáng sớm rung động bỗng nhiên đẩy ra.
Thời gian và không gian xung quanh vào lúc đó chợt như ngừng lại.
Bờ môi Tô Trường An vào lúc đó hơi hơi mở ra.
Hắn nói: "phá!"
Lời vừa nói ra, giống như là sắc lệnh.
Trong trời đất có một lực lượng nào đó không thể nói rõ gào thét vọt tới, thời gian và không gian ngưng động lại bắt đầu chảy xuôi lần nữa.
Mà theo đó chính là một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
Vị Thiên Nhân tên Trường Nhạc kia vào lúc đó như bị trọng thương, thân thể nhanh chóng lùi lại.
Bầu trời càng sáng ngời.
Tình trạng thảm khốc bên ngoài quận Gia Hán bị kim quang chiếu sáng rõ ràng.
Mọi người ngửa đầu nhìn về phía chân trời, hình ảnh lọt vào tầm mắt, để cho bọn họ rốt cuộc cả đời cũng khó có thể quên.
Đầy sao đã biến mất từ sớm, nhưng phía trên khung trời, nhật nguyệt đồng thời sáng lên.
Đó là cảnh tượng rất quỷ dị, nhưng cũng rất tráng lệ!
Mọi người mang theo khiếp sợ như vậy nhìn về phía vị thiên niên đắm chìm trong kim quang kia, rút cuộc bỗng nhiên tỉnh ngộ - hóa ra, mệnh tinh của hắn là Thái Dương.
Nhưng thân thể của Cổ Tiễn Quân vào lúc đó chấn động, mặt của cô ngay lập tức trở nên trắng bệch.
"Nhật nguyệt nhô lên cao... Là vì chiếu..." Cô nỉ non lấy một câu nói như vậy, khí tức quanh người trở nên hỗn loạn, thế cho nên mấy tên quân Man giết đến trước mặt nhưng cô vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
"Ngươi dám!" Thế nhưng lúc này, bên tai của cô lại vang lên một tiếng hét to, chỉ thấy Tô Trường An chẳng biết từ lúc nào đã quay đầu nhìn về phía cô, thanh âm của hắn rơi vào tai, tựa như sắc lệnh nào đó, mấy tên quân Man kia lập tức thất khiếu chảy máu, chết bất đắc kỳ tử tại chỗ.
"Cẩn thận." Tô Trường An ngoảnh mặt về phía Cổ Tiễn Quân vẫn còn đang ngây người nói như vậy, thanh tuyến cực kỳ ôn nhu. Rồi sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chín vị Thiên Nhân trên bầu trời, chín vị Thiên Nhân kia vào lúc đó thu hồi thế tiến công với Thanh Loan, hoảng hốt lại càng không biết làm thế nào liếc nhìn Tô Trường An.
Thanh Loan tạm thời thoát khỏi sự vây khốn cũng không dám vô lễ, thân thể lóe lên về tới bên người Tô Trường An, cùng hắn đứng sóng vai.
Quần áo hai người bay bổng, thần sắc lạnh lùng, mà Thái Âm Thái Dương trên đỉnh đầu giao thoa, đồng thời vẫy ra, thần thái kia, kinh động đến mức không nói nên lời.
"Thanh Loan đây?" Tô Trường quay người nhìn về phía Thanh Loan, mà vấn đề hỏi ra, lại có chút không thể tưởng tượng.
Thanh Loan vào lúc đó trong con mắt đỏ lửa chấn động, nhưng lại ra vẻ trấn định nói ra: "ta không phải là Thanh Loan."
Tô Trường An nhướng mày, một cổ sát khí bắt đầu khởi động, nhưng rất nhanh áp chế xuống, hắn không hề liếc nhìn Thanh Loan, mà quay đầu nhìn về chín vị Thiên Nhân phía chân trời. "Đầu tiên giết bọn chúng đi, sau đó, ta sẽ khiến cho nàng trở về."
Hắn lạnh lùng nói ra như vậy, Thái Dương trên bầu trời giống như bàn quay điên cuồng chuyển động, từng đường kim quang chiếu nghiêng xuống.
"Tốt! Nói thật ta cũng không quá ưa thích vị muội muội nhân tình của ngươi trong cơ thể ta." Thanh Loan nghe vậy lại nở nụ cười khó hiểu, mặc dù là cùng khuôn mặt, nhưng nụ cười của nàng phối hợp đôi mắt màu đỏ chói lóa kia lại khó hiểu mang theo một cỗ mị hoặc.
Chư vị Thiên Nhân đứng trên bầu trời vào lúc đó cảm nhận được trong cơ thể Tô Trường An tràn đầy sát ý, tinh thần của bọn chúng chấn động nhìn nhau.
"Chư vị, toàn thân tiểu tử này lộ ra kỳ quái, lực lượng vô cùng cường hãn, lúc này ta và các ngươi chỉ là một cỗ hóa thân, không thể là đối thủ của bọn chúng, hay là tạm thời lui lại, đợi đến lúc Đế Quân buông xuống, lại chỉnh đốn hắn cũng không muộn." Đạm Thai Bác la lên
như vậy.
Mà vẻ mặt của đám Thiên Nhân cũng cực kỳ khó coi, ngạo khí trong lòng bọn chúng hiển nhiên không cho phép bọn chúng e ngại một phàm nhân như vậy, nhưng trên thực tế lại giống như Đạm Thai Bác nói, bọn chúng không phải là đối thủ của Tô Trường An.
Thân thể hiện tại mặc dù chỉ là một cỗ hóa thân, nhưng lại tương liên với tinh thần của bọn chúng, một khi bị chém giết khó tránh khỏi thân thể bị cắn trả, đến lúc đó ảnh hưởng đến việc lớn có thể nói được không bù mất.
Bởi vậy vào lúc đó bọn chúng đều cùng nhau sinh ra ý định rút lui, từng đường linh lực vận chuyển, liền muốn rời đi.
"Muốn chạy?" Tô Trường An vào lúc đó phát ra một tiếng cười lạnh.
Từ mi tâm của hắn mãnh liệt tuôn ra một đường một đường kim quang cổ ngữ khắc chữ "Tiên", hai tay của hắn vào một khắc này chợt nâng lên.
"Mệnh tinh của ta, tên là Thái Dương."
"Ta chính là vạn sao."
"Ánh sáng mà ta chiếu tới, chư tà không chỗ nào chạy trốn!"
Hai con ngươi của hắn vào một khắc này mãnh liệt nổi lên một đường kim quang, Thái Dương trên bầu trời mãnh liệt bắn hạ một đường hào quang màu vàng, bao bọc thân thể chín vị Thiên Nhân trong đó.
Rồi sau đó từng tiếng kêu thảm thiết chợt nổi lên.
Thân thể chín vị Thiên Nhân vào lúc đó giống như bị nhiệt độ cao thiêu cháy phát ra từng đợt âm thanh.
Thân thể của bọn chúng ở phía dưới kim quang kia giống như dần dần hòa tan, như bóng da đã thủng héo rút xuống.
Mà Thanh Loan ở một bên nhìn tất cả chuyện này lông mày chợt nhíu lại, thân thể bỗng nhiên lóe lên đi tới bên cạnh vị các chủ Tinh Thần các bị nhốt ở giữa kim quang kia, theo đám Thiên Nhân chết đi, bức tường màu vàng kia hiển nhiên cũng bắt đầu tiêu tán.
Tay Thanh Loan làm hình dáng móng vuốt, thẳng tắp đâm vào đỉnh đầu Bạch Hà Viễn.
Đáng thương cho vị Các chủ Tinh Thần các, chúa tể thiên hạ trong nghìn năm, vào lúc này trong tay Thanh Loan giống như con gà con bị nhấp lên, còn không đợi y phục hồi tinh thần lại, một con Thần Điểu giao thoa giữa sắc xanh và hồng sau lưng Thanh Loan hiển hiện, nàng mãnh liệt hé miệng, liền từ trong cơ thể Bạch Hà Viễn rút ra từng dòng nhỏ màu đỏ, mạnh mẽ chảy vào thân thể nàng.
Lúc này, những hóa thân của Thiên Nhân kia cũng ầm ầm ngã xuống đất mà chết, từng cái sự vật hình cầu màu đỏ hiện ra từ trong thân thể bọn chúng.
Hai tròng mắt Thanh Loan lóe lên ánh sáng màu đỏ, trên mặt lộ vẻ tham lam, ngay lúc nàng chuẩn bị ra tay hút những sự vật màu đỏ kia vào trong bụng, một đường kim quang chợt hiện, thân thể Tô Trường An bỗng nhiên hiện lên, hắn bắt những quả cầu đỏ kia nắm vào trong tay, vung tay lên, hút nó vào trong cơ thể.
"Ngươi!" Vẻ mặt Thanh Loan lập tức lộ vẻ không vui, nàng phẫn hận liếc nhìn Tô Trường An, cũng muốn gây khó khăn nhưng lại tự biết không phải là đối thủ của hắn.
"Đều muốn sao?" Tô Trường An vào lúc đó quay đầu nhìn về phía nàng, cười hỏi.
"Ừ!" Thanh Loan liên tục gật đầu không ngừng.
"Chờ ta đuổi ngươi ra khỏi cơ thể Thanh Loan, ta liền trả lại cho ngươi." Khuôn mặt Tô Trường An bỗng nhiên lạnh lẽo nói như vậy.
Khi đó kim quang sáng lạn chợt tản đi, bóng đêm trước bình minh lại bao phủ mảnh đất này một lần nữa.
Thân thể Tô Trường An nhẹ nhàng tung bay, rơi vào trước quân Man.
Hắn lạnh lẽo đảo qua khuôn mặt những quân Man này, cuối cùng ánh mắt đã rơi vào trên người Thác Bạt Nguyên Vũ.
Vị Man Vương đại nhân này sớm vì Tô Trường An bày ra thực lực mà cảm thấy hoảng sợ không kiềm chế được, đám Thánh tử mà lão vẫn lấy làm tín ngưỡng hợp lại vẫn không phải là kẻ địch của Tô Trường An, lão sao có thể sinh ra một chút dũng khí chống lại?
Tô Trường An nhìn thân thể Thác Bạt Nguyên Vũ run rẩy không ngừng, ánh mắt chợt bắt đầu híp lại.
Hắn cười hỏi: "Thác Bạt đại nhân, còn nhớ lời nói mà ta đã nói với ngươi lúc ở Tây Lương không?"