"Ừ." Anh nhìn trần nhà, dùng bật lửa châm thuốc lá, chống người lên nhìn cô: "Vậy nên, anh muốn bà ngoại dọn ra ở cùng với anh."
Nghe anh nói xong lời này, trong lòng Cửu Lộ chợt lạnh, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Cơ thể hai người quấn vào nhau, cũng không biết vặn vẹo như thế nào, đầu gối bên dưới của cô cuộn tròn đến ngực, cẳng chân để ngang hông anh, bị đè xuống cuối cùng. Trì Kiến lại nằm khá thoải mái, kẹp chặt chân còn lại của cô, trọng lượng cơ thể đều dồn lên người cô.
Thấy cô không ngoan ngoãn mà giãy giụa, Trì Kiến vội vàng đặt điếu thuốc vào giữa môi, đè lại bả vai cô: "Lộ Lộ em đừng nhúc nhích!"
Tay anh thăm dò xuống dưới, đỡ lấy bộ phận nào đó đang đeo áo mưa, chậm rãi rút ra bên ngoài.
Động tác này không tránh được lại kích thích khoái cảm, Trì Kiến cắn nát đầu mẩu thuốc, không nhịn được thở dài: "Aiz, hàng tỉ con cháu của anh thật đáng thương, cứ vậy mà không có mặt trên đời."
Cửu Lộ không thèm đáp lại, chỉ hỏi: "Anh nói anh định đưa bà ngoại ra ngoài sống à?"
Anh lại dựa vào giường, hút một ngụm thuốc: "Hồng Dụ đi rồi sẽ thừa ra một phòng, nếu tiếp tục để bà ngoại ở lại viện dưỡng lão thì thật bất hiếu."
Cửu Lộ dịch tầm mắt, nhất thời quên mất tư thế ngồi của mình trước mặt anh.
Trì Kiến dựa gáy lên tường, thưởng thức một lát, dùng đầu ngón tay vân vê bộ ngực của cô: "Em đang nghĩ gì thế?"
Lúc này Cửu Lộ mới xốc chăn lên che cơ thể mình, tự hỏi một chút, quyết định nói chuyện thẳng thắn với anh.
"Vì mẹ em, anh mới ra quyết định này đúng không?"
Trì Kiến không đáp, rít nốt ngụm thuốc cuối cùng, chống người ngồi thẳng dậy.
Cửu Lộ im lặng một lát: "Thật ra đây là hai chuyện khác nhau, mẹ em tuy cương quyết không nói lý lẽ, nhưng thái độ của bà đối với các cụ rất tốt, trước nay luôn ôn hoà, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia."
"Điều này anh biết." Trì Kiến tìm từ để diễn đạt: "Trước đây em cũng từng khuyên anh nên đưa bà ngoại ra sống cùng anh, đúng không?"
Đấy là rất lâu trước kia, khi hai người mới quen nhau Cửu Lộ có nhắc đến.
Cô gật đầu.
Trì Kiến kéo tay cô, đưa đến bên miệng hôn nhẹ một cái: "Thế nên em đừng nghĩ quá nhiều, không phải vì chủ nhiệm Giang, trong viện rất tốt, nhưng không phải nhà, em nói xem có đúng không?"
Điểm này Cửu Lộ đồng ý.
"Có điều, anh có thể chăm sóc chu đáo được cho bà ngoại không? Chẳng may bà lại ngốc thì phải làm sao bây giờ?"
Trì Kiến nói: "Vậy phải xem tình hình lúc đó thế nào, nếu thật sự không ổn thì phải mời giúp việc đến thôi."
Cửu Lộ im lặng.
Lời nói này của anh, cô không tìm được lý do để phản đối, không thể phủ nhận, sắp xếp như vậy đối với ai cũng tốt, bất kể người thân nào chịu đưa các cụ về nhà, cô sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cho dù là năm xưa khi mới quen biết anh, anh muốn đưa bà ngoại đi, cô cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng vào thời điểm căng thẳng này, Cửu Lộ lại thấy rất bất an, sợ bà ngoại đi rồi, quan hệ giữa hai người sẽ phai nhạt.
Cửu Lộ ghét mình như thế, ích kỷ, bối rối, do dự, sự bình tĩnh trước đây không thấy đâu, từ khi gặp được Trì Kiến, cô đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ ban đầu.
Nhưng cô phân tích bản thân mình, lại quên suy đoán người đối diện, hiển nhiên cô đã xem nhẹ sự tận tình và cố chấp của Trì Kiến đối với cô.
Trì Kiến véo nhẹ mũi cô: "Em đang nghĩ gì thế?"
"Anh phải chăm sóc bà ngoại cho tốt đấy."
"Tất nhiên rồi."
Trì Kiến dướn lên trước hôn cô, định thừa dịp không khí nóng bỏng còn chưa tiêu tan lại trầm luân thêm lần nữa, nhưng môi vừa mới dán lên cổ cô ——
"Trì Kiến."
Động tác của anh dừng lại giữa đường.
Cửu Lộ hơi tránh đi, hai tay ôm mặt của anh: "Em có chuyện muốn nói."
"Ừ."
"Cho dù người khác có thái độ gì, em vẫn sẽ thích anh."
Ở trong lòng anh, đây là lời thổ lộ cảm động nhất thế giới. Hay đổi cách nói khác, lí do cảm động, bởi vì người thổ lộ là Lý Cửu Lộ.
Ngày đó phòng nhỏ trong khách sạn biến thành thiên đường, cô tốt đẹp như vậy, mỗi lời thốt ra đều rất ngọt ngào.
Phần ký ức này khắc sâu vào tâm trí anh, anh không quên được giọng nói kiên định và vẻ nghiêm túc của cô lúc này. Trì Kiến rất cảm động, bị cô mê hoặc tâm trí, nên anh cảm thấy tất cả đều là sự thật.
"Em thích anh."
"Anh nghe thấy rồi." Anh chớp mắt vài cái, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động.
"À."
"Lộ Lộ." Giọng Trì Kiến rất nhẹ: "Em có tin không, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em."
Anh đưa ra lời hứa hẹn, cô chưa bao giờ nghi ngờ.
Hy vọng, cho dù con đường phía trước không bằng phẳng, cô vẫn có thể nhìn thấy hạnh phúc.
Tuổi trẻ cuồng nhiệt, chưa từng biết thế giới này tàn nhẫn như thế nào, tay chân không vững, cánh chưa đủ lớn, lấy cái gì để chống lại nó đây?
Hôm sau, Trì Kiến về trấn, Cửu Lộ lại trở về cuộc sống một ngày ba điểm đến.
Đầu tháng bảy, Lương Húc đến tìm cô một lần.
Đại học Tề Vân và trường Sư phạm Tề Vân chỉ cách nhau hai con phố, nên Lương Húc đạp xe đạp đến. Cậu mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ, ôm bóng chờ dưới ký túc xa.
Lương Húc nói: "Sân thể dục trường tớ đang phải sửa lại, nên tớ đến đây đá bóng, thuận tiện đến thăm cậu."
"Cậu vẫn thích AC Milan à?" Cửu Lộ cười hỏi.
Cậu để lộ ra hàm răng trắng, vô cùng đắc ý: "Mãi mãi là Paolo Maldini, tớ và Tiểu Dã......"
Lương Húc nói được một nửa, bỗng nhiên che miệng ho khụ khụ.
Vẻ mặt Cửu Lộ còn tự nhiên hơn cả cậu: "Bây giờ Mã Dã thế nào rồi?"
Lương Húc thấy cô không thèm để ý, nói tiếp: "Hòa nhập tốt lắm, cậu ấy đang làm phó chủ tịch hội học sinh của trường Thông tin, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, vẫn giống như trước đây."
"Vậy Mạc Khả Diễm thì sao?" Cửu Lộ nghiêng đầu: "Hình như hai người họ cùng thi vào một trường mà."
"Ừ, nhưng không cùng khoa, cô ấy ở khoa tiếng Anh."
Cửu Lộ gật đầu, hỏi hai câu thì hết hứng thú, hai người đi đến căng tin: "Đồ ăn trong hai căng tin trường tớ khá ngon, đi ăn thử không?"
"Được, đều nghe theo cậu." Lương Húc đi theo cô, dừng lại một lát, bỗng nhiên nói: "Tiểu Dã và Mạc Khả Diễm chia tay rồi."
Lý Cửu Lộ không tỏ ý gì với chuyện này, chỉ hiểu rõ gật đầu.
Hai người đi vào căng tin gọi món ăn.
Khi còn học cấp ba, Cửu Lộ không nghĩ tới có một ngày sẽ đối xử ôn hòa với Lương Húc như vậy, bởi vì cô khi đó quá ghét cậu, cảm thấy sao lại có bạn nam đáng ghét như vậy, luôn tranh giành quà vặt với bạn nữ, mượn đồ không trả. Chờ đến khi dần dần trưởng thành, mới biết được đây chẳng qua là trò đùa của một bạn nam yêu thầm một bạn nữ, không biết phải thể hiện như thế nào, chỉ có thể dựa vào cách này thu hút sự chú ý của đối phương.
Mỗi người đều yên lặng trưởng thành, Lương Húc cũng vậy, cậu không còn những hành động kỳ quái đó nữa, trở nên nho nhã lễ độ, rất có phong thái đàn ông.
Đại học là nơi xây mới năng lực của mỗi người, bất kể là tính cách hay ngoại hình. Ai đi qua đây một lần, cơ bản có thể thay da đổi thịt, rực rỡ hẳn lên.
Sau này, cuối cùng Giang Mạn cũng chịu nhận điện thoại của cô, mỗi lần luôn có thái độ không nóng không lạnh, hai người không nhắc gì đến chuyện của Trì Kiến, Cửu Lộ hiểu rõ, chuyện này đã rơi vào bế tắc, nếu không ai nhượng bộ, sẽ vĩnh viễn không được cởi bỏ.
Cuộc sống nhộn nhịp hỗn loạn trôi qua từng ngày, đến cuối tháng mọi người bước vào kì thi cuối kì.
So với học kì một, các bạn cùng phòng học có vẻ mệt hơn rất nhiều, ký túc xá không còn xuất hiện tình trạng mất ăn mất ngủ treo đèn học đêm, Đại Phỉ thậm chí in bài thành một tờ giấy, lúc nào cũng mang bên mình.
Kì thi diễn ra được hai ngày thì Hàm Hàm đến kì, cô ấy đau đến mức nằm liệt giường, uống thuốc giảm đau mới chống đỡ được quay lại trường thi.
Mọi người bất bình trước việc không công bằng giữa nam và nữ, mở một cuộc thảo luận ác liệt, nhưng nhận ra sau khi tức giận, vẫn không thay đổi được quy luật tự nhiên này.
Cuối cùng chỉ có thể than thở.
Cửu Lộ không tham gia thảo luận, cô nhìn hai gói băng vệ sinh nằm gọn trong góc, tự dưng hơi hoảng hốt.
Ánh mắt dừng trên cuốn lịch để bàn, từ trước đến nay mỗi tháng cô đều đến rất chuẩn, nhưng lần này lại chậm mất mười ngày.
Kì nghỉ đến, Cửu Lộ lại ăn chơi thêm mười ngày nữa, kinh nguyệt vẫn chậm chạp không đến.
Mỗi lần làm hai người đều dùng đồ bảo hộ, Cửu Lộ không nghĩ ra mình mắc lỗi khi nào.
Mang theo một chút tâm lý may mắn, cô chạy đến tiệm thuốc rất xa nhà, căng thẳng mua giấy thử.
Trên đường Trì Kiến gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô ở đâu.
Trong lòng Cửu Lộ rối
bời, nên không để ý tới.
Lúc này Trì Kiến vừa mới đến cổng chính của viện dưỡng lão, anh dừng xe lại, ấn chuông cửa, chờ bảo vệ tới mở cửa.
Ngày hè ánh nắng chói chang, đến được đây cả người đã đầy mồ hôi, Trì Kiến sải ba bước lớn đi lên bậc thang, đi thẳng vào hành lang, rồi mới kéo vạt áo trước lên giũ giũ.
Anh bước vào phòng, đúng lúc thấy bà ngoại hốt hoảng đi ra khỏi phòng.
Trì Kiến đỡ lấy bà cụ: "Bà đi đâu thế ạ?"
"Tiểu Kiến à." Bà cụ sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, bắt lấy cánh tay anh: "Vừa rồi cậu của con gọi điện thoại đến viện dưỡng lão, nói em họ con đánh thương bạn học, cần gấp một số tiền."
Trì Kiến vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức u ám: "Thế thì liên quan gì đến bà? Bà còn muốn về để người khác mắng mỏ à?"
Anh buông bà ngoại ra, nghiêng người đi vào phòng.
Trần Anh Cúc đuổi theo: "Không phải, bà định gửi ít tiền cho cậu của con, sổ tiết kiệm của bà......"
Phải nói tất cả đều do định mệnh sắp đặt, từ nhỏ đến lớn, Trì Kiến chưa từng nổi giận với bà ngoại, hôm nay không biết trúng phải tà gì, nhìn thấy dáng vẻ nhún nhường của bà cụ, vẫn không nguôi giận.
Anh giật lấy sổ tiết kiệm trong tay bà ngoại, ném lên trên bàn: "Số tiền này con sẽ không gửi, bà cũng đừng nghĩ đến việc đi gửi, cả nhà bọn họ đều là bạch nhãn lang (1), bà còn không nhìn ra tốt xấu à?" Trì Kiến dựa vào bàn: "Bà đối xử tốt với bọn họ, bọn họ cũng không thèm biết ơn, chỉ biết duỗi tay đòi hỏi, có khi nào quan tâm đến bà đâu?"
"Nhưng dù sao nó cũng là con trai của bà......"
"Thế con thì không phải cháu ngoại của bà hả?" Trì Kiến uất ức: "Sao bà lại bất công như vậy? Bà không sợ con đau lòng sao?"
"Không thể so sánh được, không phải con vẫn luôn bên cạnh bà sao!"
Trì Kiến dừng lại, cúi đầu nhìn mặt đất: "Dù sao số tiền này không thể gửi được."
"Thế thì tự bà đến ngân hàng lấy."
"Bà đi đi." Trì Kiến cắn chặt răng: "Đừng trách con không để ý đến bà."
Anh nói xong những lời này thì vội vàng đi ra ngoài, thậm chí không quay đầu lấy một lần, chờ đến khi đứng ngoài cổng chính, bị nắng nóng nướng cháy, mới chậm rãi tỉnh táo.
Nhưng chung quy tuổi trẻ nông nổi, anh không chịu nhún nhường với bà, đứng ngoài cổng một lúc, không thấy bà ngoại đi ra, nên cứ nghĩ bà cụ bị mấy lời của anh dọa sợ.
Trì Kiến lấy điện thoại ra, vẫn không được tin nhắn nào, lúc này tâm trạng anh rối bời, không còn tâm tình chờ Lý Cửu Lộ nữa.
Vì thế anh cưỡi mô-tô rời đi, đi được nửa đường, cuối cùng lại đến ngân hàng rút một số tiền gửi cho Địch Phùng Sơn.
Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, tận đến tối, mây đen mới từ phương Bắc kéo đến.
Qua vài tiếng sấm, mưa bắt đầu tí tách tí tách rơi xuống.
Hôm nay không có khách, Trì Kiến đóng cửa sớm.
Anh lên tầng hai thu dọn phòng của Hồng Dụ, định dọn sạch những đồ thừa ra, thay một cái chăn và rèm cửa sổ mới, cụ già thường thích sạch sẽ, trang trí như vậy bà ngoại vào ở sẽ thoải mái hơn một chút.
Anh bận rộn quên cả thời gian, đến khi dừng lại, mới nhớ phải xuống tầng tìm điện thoại.
Màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, đều của Cửu Lộ gọi đến, một cuộc lúc 9 giờ mười phút, một cuộc lúc 9 rưỡi, mà bây giờ đã sắp đến 11 giờ.
Trì Kiến ấn gọi lại, dùng vai kẹp lấy điện thoại, bên tay còn lại bắt đầu cởi áo thun.
Nhưng không chờ cô nhấc máy, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa.
Trì Kiến nghĩ ra là ai, cúp điện thoại, lập tức đi mở cửa.
Cửu Lộ chống cái ô màu đen xuống đất, cúi đầu đứng ngoài cửa, bả vai và ống quần bị nước mưa thấm ướt, mặt trắng bệch.
"Ôi tiểu tổ tông của anh, mưa to thế này sao em còn đến!" Anh bước lên cầm ô của cô, mau chóng kéo người vào phòng: "Vừa rồi ở trên tầng, anh không nghe thấy điện thoại của em."
Lúc này trời mưa vô vùng dữ dội, rơi xuống mặt đất, tạo ra từng bọt nước trắng xóa.
"Anh vừa định đi tìm em." Trì Kiến nói.
"Trì Kiến, em có lời muốn nói với anh."
"Sao thế?" Anh lau lau khóe miệng cô: "Ngồi xuống rồi nói, anh tìm cho em bộ quần áo để thay nhé."
"Đừng......" Cửu Lộ giữ chặt anh: "Em không cần đâu."
Rốt cuộc anh cũng nhận ra giọng nói của cô không giống bình thường, rũ mắt, lẳng lặng chờ cô mở miệng.
"Em......"
Bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên, lời nói của cô bị chặn lại.
Trên màn hình hiện ra số điện thoại bàn của viện dưỡng lão.
Tích tắc đó, trong lòng Trì Kiến đột nhiên xuất hiện một dự cảm không lành, do dự một lát, mới giơ lên bên tai nghe.
Tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ, như muốn xé toạc bầu trời thành hai nửa, mây đen cuồn cuộn, bão táp đến nhanh như vậy, mạnh như vậy.
Trì Kiến đứng đờ người ra, một lúc sau, điện thoại rơi xuống, vỡ tan tành trên mặt đất.
***
Bà ngoại đi rồi, bà tung người nhảy xuống từ sân thượng tầng ba, chết ngay tại chỗ.
Đêm đó mưa rất lớn, che hết mọi âm thanh trên thế giới, chỉ còn tiếng hét tê tâm phế liệt của anh.
Dòng máu bị rửa loãng như con sông uốn lượn loang ra, bà ngoại nằm im trên mặt đất, mắt không nhắm, bất kể anh có gọi bà như thế nào, bà vẫn kiên quyết không chịu đáp lại anh một câu.
Mưa to như trút, không ngừng rơi lên cơ thể bà ngoại, anh muốn giúp bà che đi, đám người vây quanh lại nghĩ anh muốn chạm vào thi thể, mạnh mẽ lôi anh ra ngoài.
Anh điên cuồng giãy giụa, chỉ vì muốn nhìn bà ngoại thêm lần nữa.
Anh nghe thấy lời khuyên giải an ủi, nghe thấy tiếng khóc của Lý Cửu Lộ, cũng nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên, nhưng không muốn tin tất cả là sự thật.
Trì Kiến chưa bao giờ nghĩ, bi kịch sẽ lại xảy ra trên người anh. Bầu trời của anh sắp sụp đổ.
Dần dần, anh thôi giãy giụa, bất lực nằm ngửa trên mặt đất, mặc cho mưa to tầm tã dội thẳng vào cơ thể, dường như trong khoảnh khắc kia, tất cả những hạnh phúc anh sắp có được đều bị số phận phá hủy.
Muốn kết thúc tuổi trẻ của ai đó, chỉ cần một cái chớp mắt của ông trời.
Mưa to biến thành lưỡi dao sắc bén, đâm sâu vào ngực anh.
Trì Kiến khép mắt lại, tay được người nắm lấy.
"Trì Kiến."
Tiếng nói kia vừa gần nhưng cũng rất xa xôi, anh không muốn cử động, cũng không muốn mở mắt.
Tất cả mọi thứ, bắt đầu từ đêm nay, không còn giống như trước.
Hết chương 45
(1): "Bạch nhãn lang" (白眼狼) là một danh từ chỉ những loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lời tác giả: Đã xong quyển thượng rồi.
Yên tâm, quyển hạ không ngược chút nào đâu.
Lời editor: Quyển thượng xong rồi, yên tâm, quyển hạ chỉ tốn hơi nhiều giấy thôi.