Trì Kiến tiễn Lý Cửu Lộ ra ngoài thôn, đưa chìa khóa cho cô, “Thuyền đậu ở dãy cuối cùng.”
“Tôi biết rồi, anh mau về đi, Tiểu Mộc còn đang ở nhà một mình đấy.”
Hai tay anh đang đút trong túi quần, nâng lên, rũ tóc, “Tầm nhìn không tốt, em cẩn thận đấy.”
Cửu Lộ gật đầu.
Anh không nói gì nữa, xoay người đi về.
Không lâu sau, đằng sau truyền đến tiếng du thuyền khởi động, anh dừng chân quay đầu lại, khoang trong sáng đèn, nhưng không nhìn rõ người đứng bên trong, chỉ thấy mặt nước gợn sóng, thao tác lái du thuyền của cô dường như rất thành thạo, chớp mắt, đã không thấy bóng dáng.
Trì Kiến hút nửa điếu thuốc mới cất bước đi về, khi về đến nhà, vừa vặn nửa điếu còn lại cũng hút xong.
Anh mở khóa vào nhà, phát hiện Trì Mộc Dương đã bò dậy từ bao giờ, đang ngồi khoanh chân lật xem truyện cổ tích.
“Sao con không ngủ đi?”
“Bố ơi, hình như con bị mất ngủ.”
Bé thường xuyên thốt ra mấy từ ngữ kinh người như vậy, hài hước đến mức phải bật cười.
Trì Kiến xoa khuôn mặt nhỏ của bé: “Lời này con học của ai vậy?”
“Bố nuôi ạ.”
“Ông đây hỏi con một chút, cái gì gọi là mất ngủ?”
Tiểu Mộc nghịch ngón tay của bố, khụt khịt mũi: “Con ăn no, nhưng không muốn ngủ.”
“Vậy con muốn làm gì?” Trì Kiến nằm xuống, kéo bạn nhỏ vào trong lòng, giúp bé mát xa bụng: “Bố hỏi con, tối nay dì Cửu Lộ nấu cơm có ngon không?”
“Ngon lắm ạ.” Bé vẫn không ngừng lật sách.
Trì Kiến rất nghi ngờ mức độ tin cậy mà bé nói, lấy truyện cổ tích ra, để bé ngồi trên người: “Nói bố nghe, món nào ngon?”
“Thịt ngon ạ.”
“Xương sườn à?” Trì Kiến rung động, cười khẽ: “Không có một chút hương vị gì, yêu cầu của con cũng thật thấp.”
Trì Mộc Dương không hiểu vì sao bố lại ghét bỏ, bỗng nhiên nói: “Thật ra dì nấu khá tốt mà.”
Anh gối hai tay vào sau đầu, không nhịn được nhướn mày: “Sao con lại nói như vậy?”
Trì Mộc Dương ấp úng nửa ngày, đương nhiên không thể nói mình làm rơi hạt cơm, cô giữ bí mật giúp bé, không giống chú Trương Phàm thích mách lẻo.
Nhưng lại không thể nói dối, nêm vắt hết óc suy nghĩ ưu điểm của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trì Kiến nóng nảy: “Bố đang hỏi con đấy.”
“Dì rất đẹp.” Tiểu Mộc rốt cuộc nghĩ ra được một lí do: “So với mẹ của Đại Đoá còn xinh đẹp hơn.”
“Nông cạn.” Anh không tự giác nhếch môi: “Còn gì nữa?”
Tiểu Mộc nghĩ nghĩ: “Dì không tức giận bao giờ, nhìn con luôn cười tủm tỉm.”
“Ừ, tiếp tục.”
“…… Nấu ăn rất ngon.”
Trì Kiến bĩu môi: “Cái này không tính.”
Trì Mộc Dương thật sự không nghĩ ra được, bỗng nhiên cảm thấy bố già thật phiền phức, nhăn khuôn mặt nhỏ: “Bố à, bố tha cho con đi.” Suy nghĩ của bé xoay chuyển, đột nhiên hỏi: “Ngày mai con có thể nói với Tráng Tráng, mẹ cũng làm món sườn cho Tiểu Mộc ăn không?”
Trì Kiến cầu còn không được: “Đương nhiên.”
“Thật ạ?” Đôi mắt Tiểu Mộc sáng lấp lánh, bỗng nhiên có chút mất mát: “Nhưng mà cô giáo dạy con nói dối không phải đứa trẻ ngoan.”
“Con trai, lần này không tính.”
“Vì sao không tính ạ?”
Trì Kiến dừng lại vài giây, nhìn bé, lại ám chỉ lần nữa: “Con có thể coi dì Cửu Lộ là mẹ con.”
Trì Mộc Dương lập tức cúi đầu, nằm lên người Trì Kiến, bé vỗ vỗ cơ bụng của bố, bàn tay mũm mĩm bò lên, nhéo điểm mẫn cảm trước ngực anh: “Hôm nay Tuấn Tuấn nói, cậu ấy là do bố cậu ấy nạp tiền điện thoại mà có được.”
Đề tài xoay chuyển…… Không có cảm giác cứng nhắc.
Trì Kiến không mạnh mẽ dạy dỗ, đuổi kịp tiết tấu của bé: “Sau đó thì sao?”
Tiểu gia hỏa bò từ trên người bố xuống, lăn sang bên cạnh, lại ngửa mặt lên cọ cọ, gối chung gối với Trì Kiến: “Bố ơi, con đến từ đâu ạ?”
Trì Kiến đã từng đọc một bài báo, gần như tất cả trẻ con đều sẽ hỏi bố mẹ cùng một vấn đề, có một số phụ huynh xấu hổ với con, sẽ nói là nhặt được hoặc là được tặng.
Thật ra cách nói này rất ngu ngốc, nội tâm con trẻ sẽ sinh ra cảm giác thất vọng, thật ra bọn trẻ cũng không phải một hai truy hỏi đến cùng, chỉ là muốn tìm tòi và tò mò mà thôi, chuyên gia kiến nghị, bố mẹ có thể căn cứ vào nhận thức của bé mà uyển chuyển giải thích.
Hai tay Trì Kiến đặt lên bụng, tìm một tư thế thoải mái, nói: “Con là kết tinh tình yêu của bố và mẹ, được tạo ra trong quá trình thân mật nhất.
Trong người bố có rất nhiều hạt giống nhỏ, trong đó có một hạt dũng cảm nhất thông minh nhất, bố gửi nó vào trong bụng mẹ, nó sẽ kết hợp với một hạt giống khác, đó chính là con.”
Trì Mộc Dương rất vui sướng: “Con là hạt giống dũng cảm nhất thông minh nhất ạ?”
“Tất nhiên rồi.” Anh nhìn trần nhà, giọng trầm thấp, dường như theo đề tài này đi vào hồi ức: “Ban đầu con chỉ to bằng miếng đậu phụ, dần dần trưởng thành trong bụng mẹ, rất lâu rất lâu về sau, mới có thể trở được như bây giờ.”
“Bố ơi, con trưởng thành mất bao lâu ạ?”
Bao lâu nhỉ? Trì Kiến im lặng.
Đó dường như là một quãng thời gian dài lâu vô cùng hạnh phúc.
Khi Tiểu Mộc còn là một phôi thai bé đã rất ngoan, bé không quấy phá Lý Cửu Lộ, rất yên tĩnh, rất hiểu chuyện, nên những biểu hiện thai nghén của cô không có nhiều.
Trì Kiến dần dần tỉnh lại chào đón sinh mệnh nhỏ, từ đau thương và áy náy khi mất đi bà ngoại đã chậm rãi thay đổi, nhưng khi đó nội tâm anh vô cùng rối rắm, một mặt chờ đợi sinh mệnh mới đến gần, một mặt lại lo lắng quyết định này sẽ mang đến tổn thương gì cho Cửu Lộ.
Hai người nghiêm túc nói chuyện, Trì Kiến rất uyển chuyển hỏi cô có muốn thay đổi ý định hay không, cô nhất thời không nói gì.
Những giây chờ đợi đáp án rất khó khăn, một giây đó, anh mới đột nhiên phát hiện, bản thân sợ cô gật đầu hoặc lơ đang lộ ra chút do dự như thế nào, anh chờ đợi đứa nhỏ này đến như vậy, không chỉ vì bé sắp là người thân duy nhất trên đời của anh, còn bởi vì người mang thai con của anh là Lý Cửu Lộ.
Một dòng huyết mạch, sẽ liên kết chặt chẽ ba người ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời.
Cửu Lộ nhìn đôi mắt anh, vô cùng kiên định: “Em không thay đổi.”
Khi đó là sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp.
Ngày thu gió nhẹ thổi tung lá rụng trên sân, không khí mát lạnh, trời xanh trong vắt.
Trì Kiến chậm rãi cử động, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Anh chôn đầu vào gáy cô, dùng sức cọ cọ.
Cửu Lộ ngẩng cao đầu lên, vỗ nhẹ lưng anh: “Trì Kiến, anh khóc đấy à?”
Lâu sau, Trì Kiến buồn rầu: “Lộ Lộ, anh sẽ bảo vệ thật tốt hai người.”
“Em biết mà.” Cửu Lộ chưa bao giờ từng nghi ngờ anh.
Đó là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời anh, đắm chìm trong ngọt ngào và chờ đợi, gánh nặng trên vai cùng trách nhiệm cũng trở nên nặng nề hơn.
Sau đó, bụng Cửu Lộ to lên từng ngày.
Đến kỳ giữa, có một lần hai người đang đi dạo phố thì chạm mặt Mã Tiểu Dã và Lương Húc, anh ăn một đấm của cậu ta, nhưng lo cho cơ thể Cửu Lộ, đành phải đè nén lửa giận xuống, không đánh trả.
Buổi đêm hôm đó, chân Cửu Lộ bị chuột rút, anh xoay người giúp cô mát xa.
Nhất thời không buồn ngủ, cô liên tục thay đổi tư thế nằm, nhưng vẫn không thoải mái.
Trì Kiến mở rộng hai chân, ôm Cửu Lộ, đặt người cô vào trong đó, anh nhẹ nhàng đong đưa cơ thể, dỗ dành cô như đang dỗ một đứa trẻ: “Em không thoải mái à?”
“Có một chút ạ.”
“Như thế này có đỡ hơn chút nào không? Hửm?” Anh cúi người hôn lên trán cô: “Bảo bối ~.”
Hai người thân nhau trong bóng tối, tình cảnh này khiến anh bật thốt một tiếng say mê biếng nhác, vô cùng mê hoặc.
Cửu Lộ “Ừ” một tiếng, ngón tay khẽ chạm khóe miệng anh: “Còn đau không anh?”
“Không đau.”
Cửu Lộ ngẩng đầu, hôn anh.
Trì Kiến dịu dàng hôn cô, sau đó trở nên vội vàng, ban đêm dán sát vào nhau thân mật kiều diễm như vậy luôn không quá an toàn.
Anh nỗ lực khắc chế, tách cô ra, nắm lấy tay cô, đưa đến bên miệng nhẹ chụt một cái: “Mau ngủ đi, anh nhìn em ngủ.”
Lý Cửu Lộ nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay ấm áp của anh dịch lên trên bụng cô, nhẹ nhàng vỗ: “Bé cưng, đừng quấy mẹ con nhé.”
Cách xưng hô thần thánh mà kỳ diệu này từ trong miệng anh nói ra, mang theo hạnh phúc, Cửu Lộ không nhịn được cười ra tiếng.
Trì Kiến tê rần, cố ý đè thấp giọng dọa cô: “Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ anh phải làm việc khác