Trì Kiến đứng cách đó không xa nhìn hai người, các cô tay to nắm tay nhỏ, Trì Mộc Dương đứng ngoan ngoãn bên chân cô, quan hệ dường như đã thân thiết hơn rất nhiều so với trước đây.
Trong lòng anh phức tạp, nhưng sự vui mừng hạnh phúc đã vượt qua chút ghen ghét vừa mới ngoi lên.
Trì Kiến rút tay từ trong túi quần ra, bước từng bước, đến gần.
Lý Cửu Lộ nhất thời quên di chuyển tầm mắt, chỉ thấy anh che một cái ô màu đen, mặt ô rất lớn, cán ô vừa thô vừa thẳng, được anh nắm vững vàng trong tay.
Hình như anh vội vàng đi ra, anh chỉ mặc áo phông và quần đùi ở nhà, rộng thùng thình, nhìn qua khá thoải mái.
Khi anh bước đi, hình dáng đầu gối đẹp vô cùng, bắp chân đã bị mưa làm ướt nhẹp, lông chân dài rậm theo dòng nước chảy dính lên da, chân đi dép lê, ngón chân dính chút bùn đen, ngâm trong nước mưa.
Cửu Lộ bất giác đánh giá anh một lát, nâng mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt cười như không cười của anh, lập tức dịch tầm mắt đi, có chút mất mặt.
Cũng may Trì Mộc Dương có thể điều tiết bầu không khí, lại hét to lần nữa: “Bố ơi!”
Trì Kiến đứng ở phía đối diện, sờ sờ đầu của bé: “Con đi chơi có vui không?”
Tiểu Mộc duỗi cánh tay đòi anh ôm, Trì Kiến cúi người, giúp bé bò lên trên người mình, “Đi thôi.” Anh giương ô che phía trước: “Tạm thời đi chung ô với anh nhé, anh quên không lấy ô cho em che rồi.”
Trì Kiến sợ cô lại mất tự nhiên, ra hiệu với Tiểu Mộc, ai ngờ tên nhóc thối này lại hành động trước anh một bước.
Bé kéo tay Cửu Lộ, sống chết kéo cô vào, vểnh cái miệng nhỏ, vẻ mặt không thể xa rời.
Cửu Lộ cười: “Dì đã nói không đi đâu.”
Trì Kiến nhướn mày.
Cửu Lộ đi lên phía trước một bước, trốn dưới tán ô.
Chiếc ô này thật sự rất lớn, Trì Mộc Dương được Trì Kiến ôm, an toàn kẹp ở giữa hai người, anh nghiêng tán ô sang phía bên cạnh, nước mưa rơi xuống bả vai anh.
Thấm ướt.
Trì Mộc Dương vui vẻ nhất: “Bố ơi, chúng ta giống một cây nấm khổng lồ thật đấy.”
“Vậy à? Thế thì lát nữa bố ăn con nhé.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không được đâu ạ.” Trì Mộc Dương ôm sát cổ anh, cọ cọ làm nũng: “Bố ăn mất Tiểu Mộc rồi, sau này Tiểu Mộc sẽ không thể nhìn thấy bố nữa, khi đó con sẽ nhớ bố lắm.”
Trì Kiến nghiêng đầu, hôn lên cái miệng ngọt ngào chúm chím của bé, động tác này của hai bố con vừa tự nhiên vừa thân mật, Cửu Lộ rất hâm mộ.
Trì Kiến vừa nhấc mắt, thấy cô nhìn hai người chằm chằm nhìn, hơi nghiêng đầu: “Em đi sát vào đây một chút đi, cánh tay anh không dài đến mức đấy đâu.”
Cửu Lộ dịch sát đến bên người anh.
“Gần nữa vào.” Anh bất mãn: “Sợ anh ăn thịt em à?”
Cô không nói gì, lại nhẹ nhàng điều chỉnh vị trí, đến khi cảm thấy chạm vào làn da trên cánh tay anh, mới thấy anh quay sang chỗ khác.
Trì Mộc Dương xoay người trong lồng ngực Trì Kiến, vươn cánh tay về phía cô, ôm cổ Cửu Lộ.
Ba người quấn lấy nhau thành một tư thế đặc biệt, trong lòng Cửu Lộ rất xúc động, thật giống khi còn nhỏ, ngày mưa sẽ mở ô chạy nhảy, ngồi xổm xuống, trốn trong một góc nho nhỏ, nghe đủ loại tiếng động, chỉ cảm thấy dù thế nào thì thế giới này vẫn mang đến một cảm giác an toàn vô cùng.
Mưa to khiến trời càng ngày càng tối, giọt mưa từ phía sau bay đến, người Cửu Lộ còn ổn, chỉ cảm thấy lớp vải dệt trên mông dính chặt vào da, đi lại hơi khó chịu.
May mắn đường về không còn xa nữa, Trì Kiến mở khóa, bọn họ nhanh chóng trốn vào trong phòng, mùi thức ăn ngào ngạt bay đến.
Trì Kiến thả Trì Mộc Dương xuống, đi vào phòng bếp, bật bếp đun lại canh: “Em đi tắm đi, Trì Mộc Dương cũng thế, lát nữa chúng ta ăn cơm.”
Không nghe thấy tiếng đáp lại, anh quay đầu, Cửu Lộ còn đang gạt nước mưa trên cánh tay, đứng ngoài phòng khách.
“Em không đi à?”
Động tác của Cửu Lộ dừng lại một chút, cô không mang quần áo để thay nên không tiện: “Lát nữa tôi về nhà tắm cũng được.”
Cô nói xong thì xoay người đi, làn váy dính lên da, lớp vải màu trắng thấm đẫm nước mưa, gần như trong suốt.
Cô cố ý che dấu, không phát hiện ra hành động này càng thêm giấu đầu lòi đuôi.
Ánh mắt Trì Kiến dừng ở nơi nào đó, đôi mắt sâu thẳm, vài giây sau, khom lưng điều chỉnh lửa trên bếp: “Xem ra phong cách của em vẫn không thay đổi nhỉ, thích cứng đầu?”
Sống lưng Cửu Lộ cứng đờ, rũ mắt xuống phía dưới nhìn, lập tức hiểu ra, nhưng vẫn thản nhiên ngồi lên ghế.
Trì Kiến đi qua chỗ cô, mang áo phông và quần đùi của mình ra: “Tất cả đều giặt sạch rồi, quần mới đấy, anh chưa mặc bao giờ.”
Anh ném sang rồi không quan tâm đến cô nữa, đi vào phòng bếp tiếp tục bận việc, không lâu sau, khóe mắt liếc qua, thấy bóng dáng màu trắng kia rốt cuộc cũng đứng lên, đi vào phòng tắm, lúc này anh mới quay đầu lại, nhìn vào phòng khách trống rỗng.
Bữa tối hôm nay khá phong phú, khoai lang tím chiên giòn, tôm nõn nhồi cải trắng, cá tuyết hấp xì dầu, cải chân vịt cuộn trứng, ngoài ra còn có canh sườn củ sen.
Nguyên liệu món ăn rất phù hợp với trẻ con, dinh dưỡng phong phú, bày trí rất đẹp, hương vị cũng rất ngon, mỗi một món đều cao cấp hơn so với đồ cô nấu hôm trước.
Cửu Lộ yên lặng uống canh, không dám đánh giá nhiều.
Trì Mộc Dương vặn vẹo trên ghế, một miếng cơm mất cả buổi mới có thể nuốt vào bụng.
Trì Kiến nhíu mày: “Con có thể ngồi ăn nghiêm túc được không?”
Rốt cuộc Tiểu Mộc cũng quay người lại, nhìn món khoai lang tím trước mặt, nhăn nhó.
“Muốn bố phải đút cho con à?”
Trì Mộc Dương lắc đầu.
Trì Kiến thể hiện uy nghiêm của người bố, gõ gõ mặt bàn: “Vậy thì con mau ăn đi.”
Thật ra chiều nay Tiểu Mộc đã ăn đến no căng, bây giờ bụng nhỏ trương phình phình, không thể nhồi thêm gì nữa, nhưng không dám nói với bố hôm nay ăn món ăn không tốt, đành phải múc khoai lang tím, ăn từng tí một như ăn thuốc.
Lúc này Cửu Lộ giải vây: “Hình như món khoai lang tím của con ăn rất ngon nhỉ?”
Ánh mắt Trì Mộc Dương sáng lên, vội vàng gật đầu: “Đúng thế ạ, ăn rất ngon, dì Cửu Lộ có muốn nếm thử không ạ?”
Cửu Lộ nhìn Trì Kiến một cái, nói với bé: “Có chứ.”
Tiểu gia hỏa thuận lợi đẩy mạnh sức tiêu thụ của đồ ăn, Trì Kiến cũng nhìn ra chút manh mối, không cưỡng ép, chỉ để bé uống thêm một bát canh sườn, liền sau đó thả bé vào nhà chơi.
Cửu Lộ khẽ nói: “Buổi chiều tôi dẫn con đi ăn KFC và bánh kem.”
Trì Kiến gắp cải chân vịt cuộn trứng lên: “Vậy còn em thì sao?”
“Tôi…… Không ăn.”
Anh liếc cô một cái, động tác dừng lại, chiếc đũa đi được nửa đường thì đổi hướng, đặt cải chân vịt cuộn vào bát của cô, cười nhạt: “Vậy em phải ăn nhiều một chút đấy.”
Cửu Lộ: “……”
Cuối cùng hai người càn quét sạch đồ ăn trên bàn, Cửu Lộ cảm thấy đã rất lâu cô không ăn no như vậy, cô chậm rãi đứng dậy, chủ động thu dọn bát đũa.
Trong lúc này mữa vẫn rơi không ngừng, từng giọt mưa hắt lên cửa kính, thỉnh thoảng có tiếng sấm sét ầm ầm, mãi vẫn không có dấu hiệu nhỏ đi.
Sau khi ăn xong cô chơi với Trì Mộc Dương trong phòng một lát, thời gian càng ngày càng muộn.
Trì Kiến thu dọn xong, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đón lấy Trì Mộc Dương: “Đi thôi, đi ngủ nào.” Dừng lại một chút, anh quay sang nói với Cửu Lộ: “Trận mưa này chắc không tạnh ngay đâu, hôm nay em ở lại đây đi.”
Cửu Lộ ngước nhìn anh.
Trì Kiến: “Đừng nhìn anh bằng ánh mắt ấy, ông trời muốn mưa, anh không thể chi phối được.”
“Anh……”
“Du thuyền đỗ ở bên nhà hàng rồi.”
“……”
Cửu Lộ không còn lời gì để nói, thuận theo ý anh mà ở lại.
Muộn hơn một chút, cô gửi tin nhắn cho Giang Mạn, giây phút gửi tin nhắn thành công, điện thoại hết pin, tự động tắt máy.
Cô mở to mắt