Cảnh sát Ngô ngồi sau bàn, liệt kê từng tội trạng của tôi.
Một số tội trạng có chứng cứ, ví dụ như Phùng Viện, một số không có chứng cứ, ví dụ như mấy lão già kia chết, ví dụ như bà ngoại Trì Kiến chết.
Cuối cùng anh ta hỏi tôi: “Ông có nhận tội không?”
Tôi cúi đầu, nhất thời không trả lời.
Suy nghĩ bay xa.
Tôi nhớ tới vợ trước Trương Cảnh Chi của tôi, em là một người con gái vô cùng dịu dàng thiện lương.
Chúng tôi quen nhau vào mùa mà vạn vật sinh sôi nảy nở, khi đó tôi đang học đại học, một lần cùng cậu bạn Lâm Hiệu đi đánh bóng rổ, trên đường đi xe buýt trở về, lần đầu tiên tôi gặp em.
Em ngồi phía bên trái cạnh cửa sổ hàng hai đếm ngược từ dưới lên, đúng vậy, cho đến ngày nay, tôi vẫn có thể nhớ rõ vị trí kia, cùng với dáng vẻ lúc đó của em.
Cảnh Chi đang khóc.
Ánh mắt tôi dễ dàng bị em thu hút, em mặc một chiếc áo lông xám rộng rãi, bên trong là sơ mi trắng, tóc dài xõa tung, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tràn ngập khổ sở, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Không khí trong xe ngột ngạt, em hé cửa sổ ra một chút, gió mát theo ke hở ùa vào, thổi tung mái tóc em.
Em lau mặt, có lẽ em đã nhận ra có người đang nhìn mình chăm chú, động tác của em dừng một chút, bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Bất ngờ không kịp đề phòng, ánh mắt chạm vào nhau.
Cặp mắt to kia vô cùng mỹ lệ, chứa hơi nước trong suốt, mờ mịt luống cuống nhìn tôi.
Cần phải nói rõ, trước đây tôi chưa từng gặp em, căn bản không biết em là ai, nhưng một thoáng kia, dường như tôi đã thích em mất rồi.
Vì trái tim ngủ say đã lâu bất chợt nhảy lên, không thể kiềm chế.
Điều buồn cười, tôi là người né tránh ánh mắt em trước.
Bạn học bên cạnh đang mải nói chuyện, nhưng bên tai tôi đã ù đi, căn bản không nghe thấy bất cứ điều gì.
Sau đó tôi lại lén nhìn em vài lần, không phải nhìn chằm chằm trắng trợn, mà là cách một lúc nhìn một lần, rất ngắn ngủi, không bị em phát hiện.
Lúc xuống xe, tôi phát hiện được một điều ngoài ý muốn đó là chúng tôi cùng trường, điều này làm tôi mừng như điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi tìm cớ tách khỏi cậu bạn, tôi không gần không xa đi theo em, giống một kẻ cuồng rình trộm đáng khinh, nhịn không được mừng thầm trong lòng.
Có đôi khi tôi nghĩ, có phải trong xương tủy tôi chứa tâm lý biến thái hay không, hay là tiếp xúc với giáo trình tâm lý tội phạm quá nhiều, khiến mình nhập vai vào nhân vật.
Tóm lại, sau vài lần “Vô tình gặp được”, chúng tôi trở thành bạn bè.
Trong lúc vô tình nói đến lần đầu tiên gặp nhau, rốt cuộc biết được nguyên nhân hôm đó em khóc, hóa ra có một cụ già trong viện dưỡng lão mà em làm việc qua đời, người đấy lại là cụ già cô độc mà em đến chăm sóc hàng tuần.
Tim đột ngột ngừng đập, ra đi rất bất ngờ.
Khi em kể chuyện ngày ấy, khóe mắt phiếm hồng, vì thế tôi lấy hết can đảm của mình ôm em.
Ngoài dự đoán, em không đẩy tôi ra.
Rất khó hình dung tâm trạng của tôi ngay lúc đó, nhớ rõ một câu đã từng đọc —— “Tôi chạy lên cửa, mở cầu thang ra, nói xong áo ngủ, mặc vào cầu nguyện, tắt giường, chui vào đèn.
Có tất cả những thứ này là vì, khi chúc ngủ ngon em đã cho tôi một nụ hôn.” (1)
Em còn chưa hôn tôi, tôi cũng đã thần hồn điên đảo.
Vì đêm đó mà tôi nhầm giấm trắng trở thành nước uống, hoàn toàn đắm chìm trong hưng phấn.
Chúng tôi bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt, cùng nhau vượt qua quãng thời gian đại học hạnh phúc.
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi bước vào hôn nhân.
Tôi không định chứng minh tôi yêu em như thế nào, đó là việc giữa chúng tôi.
Tôi tin tưởng, mỗi một ánh mắt của tôi em đều có thể hiểu rõ, huống chi là tình cảm.
Hôn nhân của chúng tôi rất mỹ mãn, cuộc sống vô cùng hài hòa, chỉ có một điều không được hoàn mỹ là không có thành viên mới gia nhập, nhưng không quan trọng, tôi luôn tin tưởng vững chắc chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi.
Số phận bắt đầu chuyển biến vào năm kết hôn thứ sáu.
Tôi thừa nhận, vì quan hệ của bố mẹ, điểm xuất phát của tôi cao hơn rất nhiều so với bạn cùng trang lứa, cho nên khi đó, chúng tôi đã có của cải phong phú.
Một ngày, em nhìn thấy trên báo tin chuyển nhượng viện dưỡng lão của thị trấn bên cạnh, em động tâm.
Sau vài lần nói chuyện, tôi lựa chọn tôn trọng ý nguyện của em, từ bỏ cuộc sống nhiều năm ở thành phố, tiếp nhận viện dưỡng lão kia.
Tất cả tai ương đã bắt đầu từ giờ phút này, nhưng tôi lại hồn nhiên không biết, thậm chí khi nhìn thấy bộ dáng vui vẻ bận rộn của em mỗi ngày, còn đắc ý cho rằng mình đã đưa ra một lựa chọn chính xác.
Tôi không nên tham gia lễ trao giải công ty xuất sắc chết tiệt kia, như vậy tôi có thể cùng em, mang theo mấy lão già đi du lịch, Cảnh Chi sẽ không bị tên súc sinh kia cưỡng hiếp, cũng sẽ không chết.
Có lẽ có người cả đời cũng không có cơ hội biết tê tâm liệt phế là loại cảm giác gì, thật bất hạnh, tôi cảm nhận được.
Tôi nhìn thi thể của Cảnh Chi, em bị tên súc sinh kia giày vò, áo rách quần nát, cả người bẩn thỉu trộn lẫn với vết máu, giống một con búp bê vải Tây Dương rách nát, dùng tư thế vặn vẹo nằm trước mặt tôi, tôi nghĩ, bất cứ ai cũng không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Đó là người tôi thương tiếc, người tôi yêu sâu đậm, người con gái mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay.
Điều càng làm tôi sụp đổ chính là khi khám nghiệm tử thi, pháp y xét nghiệm ra lúc ấy em đã mang thai hai tháng.
Tim tôi như bị phá tan thành từng mảnh, khi đó chỉ có một suy nghĩ, muốn phá hủy thế giới xấu xa này, chôn cùng với Cảnh Chi của tôi cùng đứa con chưa từng gặp mặt.
Nhưng mà, tôi thật sự bất lực.
Khoảng thời gian đó không biết tôi đã vượt qua như thế nào, cơ duyên xảo hợp, tôi quen một người bạn, anh ấy tên Lý Thuật.
Tôi vô cùng cảm kích anh ấy, chúng tôi không có gì giấu nhau, cùng nhau uống rượu, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau lặn tự do.
Hoặc nhiều hoặc ít, anh ấy đã giúp tôi vượt qua một khoảng thời gian dày vò thống khổ.
Sau đó tôi cùng anh ấy đến đảo Nham Lai thuộc thành phố Nam Châu tham gia cuộc thi lặn tự do, anh ấy không thể trở về.
Tôi mang theo một cái cúp về trấn Tiểu Tuyền, khi đó Cảnh Chi đã rời khỏi tôi hơn mười tháng.
Tôi mang cây mã đề mà Cảnh Chi thích nhất, ra mộ thăm em ấy.
Khi mà tôi cho rằng tất cả mọi đau thương rốt cuộc được chữa khỏi, có thể có một cuộc sống bình thường, tôi lại gặp được Phùng Viện ở khu mộ.
Cô ấy tới thắp hương cho vợ của tôi, mắt rưng rưng, thay anh trai cô ấy sám hối.
Tôi không rõ, cùng là người con gái thiện lương, vì sao cô ấy có thể khỏe mạnh tồn tại trên đời, còn Cảnh Chi của tôi lại không được?
Tôi nhớ lúc đó vẻ mặt bên ngoài của tôi rất bình tĩnh, đầu óc lại tính toán mọi việc, hóa ra ý định giết người để trả thù của tôi vẫn luôn ngủ đông, nó chỉ đang chờ đợi một thời cơ, hoàn toàn bùng nổ.
Phùng Viện bị tôi nhốt lại, giấu trong tầng hầm ngầm trong nhà kho của viện dưỡng lão, tầng hầm ngầm cách âm rất tốt, vô cùng bí mật, sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện.
Tôi đã không còn là tôi, dường như tôi đã bị phân liệt thành hai nhân cách.
Ban ngày tôi quần áo chỉnh tề, nói năng nho nhã, là một người đàn ông lễ độ, dù sao vẻ ngoài và dáng người của tôi khá dễ nhìn.
Nhưng mỗi khi đến buổi tối, tôi lại trở thành kẻ biến thái, đi vào tầng hầm ngầm, điên cuồng tra tấn người con gái vô tội kia.
Khi tôi dùng sức lực kinh người mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô ấy, nghe thấy cô ấy kêu lên đầy đau đớn, cuối cùng trong lòng cũng tìm được trạng thái cân bằng.
Tôi nhủ thầm, nhìn đi, Cảnh Chi, cô ấy thiện lương giống em, cũng chìm trong địa ngục, sống không bằng chết.
Phùng Viện từng hỏi tôi, rốt cuộc những điều này liên quan gì đến cô ấy, cô ấy sai ở đâu.
Tôi nói: “Cô sai vì cô là em gái của tên súc sinh kia, sai vì cô quá thiện lương, sai vì cô đã để tôi nhìn thấy cô.”
Tôi biết mình nói thế không có logic chút nào, không nói lý lẽ, biến thái, vặn vẹo, đê tiện, xấu xa, nhưng đâu có liên quan, tôi chỉ muốn tra tấn cô ấy mà thôi.
“Nhưng anh trai tôi đã chịu trừng phạt rồi cơ mà.”
“Vĩnh viễn không đủ.”
Cô ấy lại hỏi: “Khi nào mới có thể kết thúc?”
Tôi ác nghiệt nói: “Mãi cho đến khi tôi quên được Cảnh Chi mới thôi.”
Nhưng kỳ hạn này quá mơ hồ, bởi vì chính tôi cũng không biết đến bao giờ mình mới có thể quên được em.
Tựa như vòm trời trong xanh, tôi mở một cái ô, bên trong lại đang mưa.
Nếu như bản thân tôi không nghĩ đến việc cụp ô, vậy thì thế giới của tôi vĩnh viễn chìm trong sương mù.
Cảnh Chi là người con gái duy nhất tôi yêu sâu đậm,