Trương Hiểu Hà vừa mới nói một câu thì thấy có một tia sáng đỏ đột nhiên xuất hiện lao thẳng về phía mình.
Trong nháy mắt khi tia sáng đỏ xuất hiện thì Hàn Hướng Nhu liền tung ra lá bùa nhưng cũng không biết tia sáng đỏ này là thứ gì mà lại có thể xuyên phá lá bùa tiến vào thân thể của Trương Hiểu Hà.Thân thể Trương Hiểu Hà phát ra ánh sáng đỏ nhạt màu, da thịt dần dần phình to lên, dường như ả ta đoán được kết cục của mình nên trên mặt hiện lên nụ cười thê thảm: “Báo ứng! Đều là báo ứng!”Thân thể của Trương Hiểu Hà nhanh chóng phình lên rất to giống như một khí cầu hình người vậy, Hàn Hướng Nhu thấy thế vội vàng lùi lại đến bên cạnh mấy người Trần Lâm rồi lấy ra kính bát quái.
Kính bát quái lơ lửng ở không trung rồi bắ n ra một tia sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy bốn người Hàn Hướng Nhu.Đột nhiên một tiếng đùng vang lớn, thân thể của Trương Hiểu Hà nổ tung, từng khối máu thịt nhỏ vụn vung vãi lên trên vách tường, trên trần nhà và trên thảm, tản mát ra mùi máu tanh tưởi.Không đợi đến khi Hàn Hướng Nhu đi tới xem xét thì máu thịt bắn khắp nơi và thi thể cháy sém trước đó bỗng nhiên biến mất, tựa như chưa từng xuất hiện, ngay cả vết máu cũng không lưu lại, bao gồm tử khí nồng nặc ngay đến người thường còn nhìn thấy được trước đó như là bị thứ gì hấp thu, một chút cũng không để lại.Hàn Hướng Nhu duỗi tay ra, kính bát quái thu lại ánh sáng rồi an tĩnh dừng trên tay cô.“Sau khi chết chẳng những không có hồn phách mà ngay cả thi thể cũng biến mất, những thứ kỳ quái nơi đây thật đúng là không ít.” Hàn Hướng Nhu khẽ thở dài một tiếng, cất kính bát quái xong mới quay đầu nhìn mấy chị đồng nghiệp.Khu hành lang im ắng, ba người Trần Lâm còn chưa phục hồi thần trí, rốt cuộc thì trước kia những bộ phim k hủng bố các cô cũng không dám xem, lúc này lại khen ngược, như đang trực tiếp tiến vào phim kinh dị vậy, hiện giờ có thể ngoan cường đứng dựa vào tường tuyệt đối là bởi vì tố chất tâm lý đủ mạnh mẽ.Thấy các cô cần thời gian để bình tĩnh hơn, Hàn Hướng Nhu quyết định tìm một chỗ rửa tay trước.
Cô tiện tay đẩy một cánh cửa phòng ra, phòng này không được cải tạo, cách bài trí và bố trí trong phòng nhìn hơi cổ xưa, bám không ít bụi bặm.Thấy Hàn Hướng Nhu muốn đi vào, ba người Trần Lâm nhanh chóng đấm đấm đôi chân mềm oặt không còn sức lực nào rồi cũng đỡ lấy nhau đi vào theo.Hàn Hướng Nhu không biết phải làm sao bèn quay đầu lại: “Em chỉ tìm một chỗ rửa tay thôi, vừa rồi lột vài miếng da từ trên mặt của cái cô lễ tân kia cứ ngửi thấy hôi hôi.”Tuy rằng nghe vậy cũng rất khủng khiếp nhưng các cô vẫn kiên định đi theo, ai biết bên ngoài có nhảy ra một kẻ rơi rụng miếng da đầy mặt hay không chứ, vẫn là đi theo Hàn Hướng Nhu an toàn hơn.Hàn Hướng Nhu lấy ra một lá bùa rồi chà xát, lập tức lá bùa biến hóa chiếu sáng toàn bộ phòng giống như đèn pin.
Chờ đến khi Hàn Hướng Nhu đi toilet rửa xay xong thì cuối cùng ba người Trần Lâm cũng tỉnh táo lại và bắt đầu thảo luận chuyện vừa rồi.“Vừa rồi hai người lễ tân đó là thứ gì thế?” Trần Lâm nhớ tới tình cảnh lúc nãy mà sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, điều này quả thực quá sức tưởng tượng của cô, sống hơn bốn mươi tuổi đầu lần đầu tiên gặp phải chuyện kinh khủng như vậy.“Không biết, giống như hoạt tử nhân vậy.” Hàn Hướng Nhu lắc lắc bọt nước trên tay và nói: “Nói thật thể loại có khả năng chết rồi còn tung tăng nhảy nhót lại có tư duy bình thường thì đây cũng là lần đầu tiên em thấy, trước kia nhiều lắm là đụng vào thi thể bị luyện chế thành con rối thôi, không chơi vui bằng cái này.”***Hoạt tử nhân: Người chết có thể cử động được.Tam quan của Trần Lâm đã bị đắp nặn lại, nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm về nó, cô mau chóng lôi di động ra: “Nơi này quá không an toàn, chúng ta nhanh chóng gọi thuyền tới rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.”*** Tam quan: Dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật sự việc