“Đã trễ thế này mà ai lại không biết ý vậy?” Lý Quyên Quyên bất mãn oán giận một câu rồi cầm lấy tờ giấy ăn cẩn thận lau khóe miệng dính nước việt quất cho An Mạn Mạn.“Có thể là lão Trương đấy.” An Chí Cương thuận miệng nói một câu, ở cái giờ này có thế tới ấn chuông cửa đều ở trong cùng một tiểu khu, người có quan hệ với ông ta đúng là không ít cho nên cũng không kỳ quái.Đến khi mở cửa ra thì An Chí Cương nhìn thấy ba người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang đứng ở ngoài cửa lập tức không hiểu ra sao: “Các cô tìm ai?”“Xin hỏi đây là con gái của nhà chú phải không?” Hàn Hướng Nhu kéo cô bé đang tránh ở phía sau mình ra: “Cô bé không tìm thấy nhà của mình.”An Chí Cương nhìn cô bé có khuôn mặt giống con gái mình như đúc lập tức cảm thấy như bị sét đánh: “Mạn Mạn?” Rồi đột nhiên ông ta quay đầu lại, nghe thấy trong phòng khách vang lên tiếng phim hoạt hình thì sắc mặt trở nên rất khó xem: “Nhưng rõ ràng Mạn Mạn đang ở nhà cơ mà!”Tạm dừng một lát, An Chí Cương lấy chìa khóa trên tủ giày rồi tiện tay đóng cửa nhà lại: “Có tiện qua bên kia nói chuyện không?”Hàn Hướng Nhu cầm bàn tay lạnh lẽo của An Mạn Mạn kéo cô bé đi theo sau An Chí Cương đến trong đình bên cạnh, An Chí Cương quen tay sờ bao thuốc trong túi nhưng khi lấy ra nhớ tới Mạn Mạn không thích mùi thuốc lá nên lại bỏ thuốc trở lại.“Con bé nói con bé là con gái của tôi sao?” An Chí Cương vẫn cảm thấy hơi ngẩn ngơ nhìn An Mạn Mạn, trước khi ông ta mở cửa rõ ràng con gái vẫn ngồi trên sô pha xem TV, sao mở cửa ra lại xuất hiện một cô con gái nữa.“Tôi xác định đứa bé ở nhà kia là con gái của tôi, gan bàn chân của con bé có cái bớt, trước khi tôi ra ngoài còn thấy con bé vừa xem TV vừa gãi ở chỗ đó.
Đứa nhỏ này đúng là rất giống con gái của tôi, nhưng là……” An Chí Cương nhìn khuôn mặt giống như đúc của con gái mình thì nghĩ ra chủ ý: “Nếu cô bé không tìm thấy nhà thì tôi nhận nuôi cũng được, coi như có hai cô con gái song sinh đi.”Biểu cảm trên khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu hiện lên vẻ ngoài ý muốn: “Chú nói là con gái chú đang xem TV ở trong nhà? Cô bé không hôn mê?”“Lời này của cháu là có ý gì?” An Chí Cương không vui: “Tuy mấy hôm trước con gái tôi bị đập đầu nhưng cô cũng không thể trù ẻo con bé được!”“Đụng vào đầu……” Trên khuôn mặt của An Mạn Mạn hiện lên vẻ đau đớn, cô bé vươn tay phải sờ lên trán rồi ấm ức nói một câu: “Đau đầu.”An Chí Cương vừa nghe thấy giọng nói của cô bé liền mềm lòng, cùng giọng nói với con gái nhà mình, chẳng lẽ lúc trước vợ mình sinh đôi không cẩn thận bị thất lạc một đứa? Không thể nào, lúc con gái sinh ra là mình đang ở ngoài phòng sinh, không nhìn thấy vợ sinh đôi.Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lát, phát hiện việc này còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của cô.
Thường thì sinh hồn đi lạc hơn phân nửa là do cơ thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hồn phách không cẩn thận bị tách ra bên ngoài,