Hàn Hướng Nhu thu tay lại: “Phiền toái hơn so với tưởng tượng của tôi, vợ của chú đây là sợ chú thay lòng đổi dạ nha, lâu lâu lại hạ chú cho chú tiếp.
Hiện tại chú Hòa Hợp quấn chặt lấy hồn phách của chú giống như mạng nhện vậy, chú có thể giữ bình tĩnh như hiện tại cũng xem như là người có ý chí khá mạnh mẽ rồi.”An Chí Cương cười khổ, nhớ tới Lý Quyên Quyên thường gợi ý mình mua biệt thự cho cha mẹ và mua xe cho em trai ả, lúc ấy ông ta từ chối thẳng thừng.
Tuy rằng An Chí Cương xúc động yêu nhưng từ trước đến nay trên tài sản lại khá rõ ràng.
Có yêu phụ nữ đến đâu cũng cần có điểm cuối, đề cập tới tài sản tuyệt đối không thể thoái nhượng, những thứ đó đều phải để lại cho con gái của mình.
Có lẽ chính bởi vì những việc này làm Lý Quyên Quyên không yên tâm mình, mới không ngừng hạ chú cho mình.“Bình thường để giải loại chú này sẽ dùng bùa, nhưng hiện tại chú bị hạ chú tương đối sâu, dùng bùa khá phiền toái hơn nữa ít nhiều sẽ để lại dấu vết trên hồn phách của chú.” Hàn Hướng Nhu do dự xong thì vươn tay lấy ra một tia ánh sáng công đức: “Dùng công đức của tôi để giải cho chú đi, chú thật có lời.” Nếu không phải ở Hải Thần đảo nhận được quá nhiều ánh sáng công đức mà Hàn Hướng Nhu lại không luyện hóa hoàn toàn thành lực lượng của mình được thì cô cũng luyến tiếc.Vừa nghe hai tiếng công đức là An Chí Cương liền biết đó là thứ khó lường, còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì ông ta đã nhìn thấy một tia kim quang từ đầu ngón tay của Hàn Hướng Nhu bay ra rơi xuống mi tâm của mình rồi phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ngay sau đó ánh sáng vàng chợt lóe lên rồi chu vào mi tâm của An Chí Cương, An Chí Cương cảm thấy sâu trong nội tâm đột nhiên giật mình, thật giống như mình đã tránh thoát được trói buộc gì đó vậy.An Chí Cương làm theo bản năng che lại vị trí trái tim, giống như chỉ qua một hai giây là cảm giác tim đập nhanh đã biến mất.
Đồng thời tình yêu say đắm với Lý Quyên Quyên cũng biến thành hư vô.“Phốc!” Lý Quyên Quyên bị lá bùa dán lên đang phun ra một ngụm máu tươi, nháy mắt sắc mặt tái nhợt, cả người đều uể oải.Nếu không phải bị phù triện cố định thì chỉ sợ sẽ nằm liệt trên mặt đất.Quần chúng ăn dưa Khương Manh Mạnh nhìn thấy Lý Quyên Quyên hộc máu lập tức hoảng sợ rồi vội túm lấy tay Hàn Hướng Nhu sợ hãi hỏi: “Nhu Nhu, em xem mẹ kế của Mạn Mạn làm sao vậy?”“Không sao,bị chú Hòa Hợp phản phệ mà thôi.” Hàn Hướng Nhu đi tới gỡ bùa Định Thân dán trên người Lý Quyên Quyên ra, lập tức Lý Quyên Quyên té ngã trên mặt đất.“Rốt cuộc mày là ai? Vì sao muốn xen vào việc của người khác!” Lý Quyên Quyên oán hận nhìn Hàn Hướng Nhu.
Nếu không phải người này xuất hiện thì ả có thể cứu con gái của mình, cùng con gái hưởng thụ cuộc sống giàu sang này, về sau con gái còn có thể kế thừa tài sản của An Chí Cương nữa.
Đều do con nhỏ này phá hủy, ả cực kỳ hận!Hàn Hướng Nhu dùng vẻ mặt chính khí cười với Lý Quyên Quyên: “Xin gọi tôi là Lôi Phong!”***Lôi phong: Là một chiến sĩ của quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn và hết đời dâng hiến.
Hiện tại cái tên này mang ý đùa giỡn hơn, là người thích làm việc tốt luôn xen vào việc của người khác.“Phốc!” Lý Quyên Quyên lại phun một ngụm máu, hơi thở như sắp đứt đến nơi.Chú Hòa Hợp phản phệ dường như không chỉ mỗi hộc máu, rất nhanh làn da trên mặt của Lý Quyên Quyên lỏng đi, khóe mắt và khóe miệng đều che kín nếp nhăn.Khương Manh Manh vừa xoa xoa lên cánh tay đang nổi da gà vừa tấm tắc bảo lạ: “Hóa ra tức giận sẽ làm người biến đổi là sự thật nha, Nhu Nhu em xem em làm cô ta tức đến nỗi trên mặt toàn nếp nhăn rồi kìa.”Chú Hòa Hợp đã giải, một việc cuối cùng chính là dã quỷ muốn thay thế này.
Hàn Hướng Nhu duỗi tay điểm lên quỷ hồn đang khóc lóc không ngừng, đến khi quỷ hồn dần dần hiện hình thì người thường như An Chí Cương và Khương Manh Manh cũng có thể thấy sự tồn tại của nó.Hình như lúc Hàn Hướng Nhu độ âm khí cho nó làm nó cảm thấy rất thoải mái nên