Lúc này tuy đã tới giờ tan làm nhưng người ở trong văn phòng vẫn không ít.
Đối với người làm ở cục điều tra linh dị thì không có khái niệm giờ tan tầm, chỉ cần có vụ án chết người thì ai cũng đừng mong về được nhà.Trương Chiêu Dục dẫn Hàn Hướng Nhu vào văn phòng của ông rồi đưa tư liệu về tình tiết vụ án cho cô: “Ở khu ruộng thuộc vùng nông thôn của thành phố Lâm Hải có một tòa nhà lịch sử hơn trăm năm tên là Nhà lớn của họ Trương.
Nhà lớn của họ Trương này được tu sửa từ trước và sau năm 1900, là ngôi nhà của gia đình giàu có Trương Thế Phong.
Về sau do chiến tranh nên nhà họ Trương vợ con ly tán, nhà cửa cũng hoàn toàn đổ nát.
Sau giải phóng, chính phủ vốn dự định phá hủy căn nhà này nhưng mỗi lần định khởi công lại xảy ra chuyện, trước sau không ít người đã chết nên chuyện này bị trì hoãn.
Cho đến 20 năm trước, một người đàn ông trung niên tên là Trương Ly Mạt đột nhiên xuất hiện ở Lam Hải, ông ta mua Nhà lớn của họ Trương rồi mất ba năm sửa chữa toàn bộ đình viện lầu các cùng với hơn ba mươi căn nhà.
Vào ngày hoàn công đó Trương Ly Mạt mời rất nhiều khách tới Nhà lớn của họ Trương uống rượu chúc mừng, nhưng ngày hôm sau mọi người lại phát hiện Trương Ly Mạt và những người được mời đến uống rượu đã biến mất không thấy.”Phản ứng đầu tiên của Hàn Hướng Nhu chính là: “Bọn họ cùng nhau rời đi?”Trương Chiêu Dục lắc đầu: “Những người được mời lúc ấy đều là người có địa vị kinh tế hay địa vị xã hội nhất định, bọn họ đều mang theo tài xế.
Lúc ấy xe đỗ ở bên ngoài Nhà lớn của họ Trương, các tài xế vẫn ở trên xe chờ.
Theo lời của các tài xế đó, trước nửa đêm còn có thể nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ, ầm ĩ cho đến hai ba giờ sáng thì bỗng dưng tất cả âm thanh đều biến mất.
Lúc ấy tài xế còn cho rằng họ uống say ngủ rồi nên cũng không để ý.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau vẫn không thấy người đi ra, bọn họ không chờ được cùng nhau đi vào tìm, lúc này mới phát hiện người ở bên trong đầu mất tích một cách ly kỳ.Trương Chiêu Dục lấy một ít ảnh chụp đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Tường viện Nhà lớn của họ Trương cao tầm 3m, xem trên hồ sơ lúc đó thì bức tường trước và sau viện đều có rêu xanh, không có dấu vết từng có người leo trèo.”Hàn Hướng Nhu nhận lấy chồng ảnh chụp rồi giở ra xem thì không phát hiện lạ thường nào.
Cô thả ảnh chụp lên bàn làm việc rồi hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Đã qua 20 năm rồi, lại muốn điều tra cái gì ạ?”Trương Chiêu Dục cười khổ: “Hiện tại gần đây chẳng phải đang lưu hành phần mềm cái gì mà phát sóng trực tiếp khoe khang sao, tháng trước có một nhóm người trẻ tuổi không sợ chết chạy đến Nhà lớn họ Trương chơi phát sóng trực tiếp, tất cả đều biến mất.”Hàn Hướng Nhu phiền nhất là loại người không có việc gì đi kiếm chuyện: “Các chú không điều tra ra được vấn đề ạ?”Trương Chiêu Dục mặt ủ mày ê nói: “Chẳng những không điều tra được mà chỗ bọn chú còn mất tích năm người.
Nửa tháng này chú mang theo mấy người đi vài lần nhưng không tìm ra được manh mối nào.
Ngoại trừ tự có âm khí vì hoang vắng ra cũng không có lạ thường nào.”Hàn Hướng Nhu gõ gõ bàn như đang suy nghĩ gì: “Xem ra Nhà lớn này yêu cầu điều kiện nhất định nào đó mới có thể kích hoạt, dù chú có mang cháu theo cũng chưa chắc sẽ phát hiện ra cái gì.”“Không phải là chú mang cháu đi mà là chú hy vọng cháu mang Đại Đông trà trộn vào nhóm người phát sóng trực tiếp.” Trương Chiêu Dục kể: “Ngày hôm qua trên phần mềm phát sóng trực tiếp có một thành viên trong nhóm những người yêu thích chuyện về linh dị nói muốn tìm hiểu về Nhà lớn họ Trương, chú muốn cháu đi theo bọn họ, nói không chừng sẽ phát hiện ra cái gì?”Hàn Hướng Nhu cau mày: “Cháu muốn tìm ra bí mật của Nhà lớn họ Trương, tiện hể còn phải bảo vệ đám người tìm đường chết kia nữa, việc này của chú không dễ chịu gì nha.”Lập tức Trương Chiêu Dực nói: “Chẳng phải bọn chú cũng không có cách nào sao? Cháu yên tâm, tiền thưởng lần này nhất định sẽ rất nhiều, đảm bảo làm cháy vừa lòng.”Đúng là Hàn Hướng Nhu vì số tiền mà tới, vỗ bàn hạ quyết định: “Được thôi, cháu sẽ đi.
Nhưng cháu không cam đoan người mất tích đều sẽ còn sống trở về, có lẽ bọn họ đã chết rồi; cũng không dám đảm bảo đám người tìm đường chết kia đều bình an vô sự.
Ở nơi quỷ dị này nếu bọn họ thành thật nghe cháu nói thì còn dễ bàn, nếu gặp phải loại không chịu nghe khuyên bảo thì cháu cũng không có cách.
Từ xưa lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, cháu cũng không thể vì một người mà mặc kệ tất cả mọi người được, nếu có người xảy ra chuyện thì chúng cũng đừng trách cháu đấy.”“Chú rõ mà, vốn là cháu không có nghĩa vụ phụ trách sự an toàn của bọn họ.” Trương Chiêu Dục vội vàng tỏ rõ: “Thực ra có thể đồng hành với cháu thì đã là sự may mắn của bọn họ rồi, giống như nhóm người phát sóng trực tiếp biến mất như thế nào còn không biết kia kìa.
Nhóm người này cháu có thể