TUI, THÍCH
~∆~∆~∆~
"Em... Có phải đã không còn nhìn thấy được nữa?" Tui khom người ngồi xuống, quơ quơ tay trước mặt Lâm Ý Nhất, di chuyển của bàn tay tạo ra chút gió nhẹ, tóc mái của Lâm Ý Nhất bay bay.
Một lúc sau, Lâm Ý Nhất mới nói: "... Tại sao ngài lại ở đây?"
"Anh đã vào xem Weibo của em." Tui thành thật nói.
Thư ký của tui giật mình quên cả ho hấp, khuôn mặt trắng bệt ngay lập tức đỏ bừng lên, lắp bắp nói: "Vương, Vương Hiểu Minh, sao anh có thể, anh quá đáng lắm rồi! Vậy không phải anh..."
Phong cách Weibo của Lâm Ý Nhất với thái độ bình thường của em ấy với tui có thể nói là cực Nam với cực Bắc đó có được không. Lấy ví dụ việc gọi tui dậy đi, trong sự lí giải của tui, mỗi ngày mở mắt ra ngay lập tức nhìn thấy là khuôn mặt vô cảm y như ban giám thị cùng với ánh mắt khiển trách của Lâm Ý Nhất, hoàn toàn không cho tui chút cơ hội nào để thõa mãn dục vọng bám giường, vậy thì ai mà biết được em ấy đã dùng tâm thái gần như là si hán để thưởng thức tuyệt thế thụy nhan (=gương mặt khi đang ngủ) của lão tử đây chứ? Còn nữa, em ấy từ trước tới giờ chưa từng đùa giỡn với tui, nghiêm túc đến khiến người khác phải giận xù lông, không bao giờ vượt quá giới hạn. Nói thật nha, thật sự không thể trách tui EQ thấp được, bảy năm mà vẫn không phát hiện Lâm Ý Nhất thích mình, muốn trách còn phải trách Lâm Ý Nhất đã che giấu quá tốt nữa mới đúng.
Yêu thầm tui có lẽ là bí mật lớn nhất của Lâm Ý Nhất rồi, vừa mới nghe thấy tin xấu này, cả người em ấy đột nhiên cảm thấy không ổn rồi, sợ đến ôm con mèo trên đùi lên ném vào mặt tui, sau đó liền đứng dậy muốn bỏ đi. Mắt Lâm Ý Nhất không nhìn thấy đường, em ấy không biết tui đang ngồi xổm trước mặt em ấy, bị tui chặn lại, tui còn kéo lấy em ấy, vì vậy hai người đồng thời ngã xuống đất, lăn thêm mấy vòng, tui thì làm tấm đệm thịt cho em ấy.
Tui ôm lấy em ấy, cực kỳ không hài lòng với cái viện điều dưỡng này: "Em đã không nhìn thấy rồi sao lại không có ai ở bên cạnh em thế này?! Còn nữa!" Tui lau đi đám lông mèo dính trên mặt, "Sao lại có nhiều mèo như vậy? Lỡ như tụi nó cào em thì phải làm sao?!"
Lâm Ý Nhất chống trên người tui, nhỏ giọng nói: "Vương tổng, anh