TUI, 38 TUỔI, THANH NIÊN TUẤN KIỆT
~∆~∆~∆~
Sau khi Lâm Ý Nhất bỏ chạy liền cực lực mà trốn tránh tui, đến điện thoại cũng không thèm quay lại lấy. Cậu ấy có hai chiếc điện thoại, một chiếc dùng trong công tác, một chiếc dành cho việc riêng, chiếc trong tay tui chắc là dành cho việc riêng rồi, quạnh quẽ muốn chết, cả một ngày trời đến một cuộc điện thoại gọi tới quấy rầy cũng chẳng có.
Tui cũng tức ở trong lòng, đối với cậu ấy, tui hết nhường lại nhịn, thậm chí tui cảm thấy có chút cảm giác như mình sắp bị người ta coi thường luôn rồi, vậy mà cậu ấy chẳng thèm cho tui tí mặt mũi nào, thực sự rất quá đáng đó!
Tui ôm lửa giận về nhà, tắm xong cũng đã sắp mười giờ, tui lại bắt đầu xử lý những văn kiện buổi sáng vẫn chưa hoàn thành xong, quản gia bưng đến cho tui một ly sữa bò, đặt lên trên bàn bên cạnh, tui lại theo bản năng mà bắt lấy tay quản gia, "Nhất Nhất, cậu xem cái này giúp tôi..."
Quản gia cứng đờ, tui cũng vậy.
Thói quen quả thật là một thứ rất đáng sợ, khiến ly biệt trở thành một con dao cùn không ngừng cứa vào máu thịt.
"Cực khổ rồi." Tui giả bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà buông tay, "Anh đi ngủ đi."
Tui cũng chẳng còn tâm trí đâu để tiếp tục làm việc, nằm uỵch xuống giường, trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy, nội thất cũng chẳng ít, tui lại cảm thấy căn phòng này cực kì trống rỗng. Thật ra cũng chẳng có chuyện ai rời khỏi ai sẽ không thể sống nổi, chỉ là sẽ phải cảm thấy khó chịu một trận.
Tui gọi điện thoại cho Lâm Ý Nhất, chuông vang lên vài tiếng, Lâm Ý Nhất nhận máy, tui nghe được tiếng hít thở của cậu ấy, qua rất lâu cậu ấy mới nhỏ giọng nói: "Vương tổng, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Điện thoại của cậu vẫn đang ở chỗ tôi. Chừng nào cậu đến lấy?" Tui nói.
"Vương tổng, tùy ngài xử lí." Lâm Ý Nhất hời hợt nói, "Điện thoại đó là dành riêng cho ngài, bình thường chỉ có ngài gọi đến."
Cho nên cậu từ chức rồi sẽ không cần dùng đến nó nữa phải không?!
Tui hít vào một hơi thật sâu, nói: "Ba ngày nữa tôi mời cậu một bữa, sắp xếp thời gian đi."
"Tôi không thích náo nhiệt, ngài cũng biết mà." Lâm Ý Nhất nói.
"Chỉ có hai chúng ta. Thế nào cũng phải ăn một bữa cơm chia tay chứ, không thể làm đồng nghiệp nữa, ít nhất vẫn còn có thể làm bạn mà. Cậu nói đúng không?" Tui nói.
"Vương tổng, tôi đã mua vé ngày mai về Thành Đô rồi."
"....... Cậu phải phản nghịch như vậy có phải không? Lâm Ý Nhất cậu có bệnh gì vậy?!"
"Vương tổng, ngủ ngon."
Lâm Ý Nhất đột ngột cúp