Mùa đông năm đó, Lâm Nhã chính thức trở thành con dâu của Đường gia.
Bên trong giới thượng lưu có rất nhiều giai thoại kể về cô thư ký họ Lâm chỉ vỏn vẹn trong vòng ba tháng đã đánh gục được trái tim của giám đốc công ty Hải Đường, khiến nhiều người có mong muốn đổi đời cũng học theo, trở thành trend cho những cô nàng vừa ra trường.
Bọn họ ôm mộng có thể may mắn giống như Lâm Nhã, một bước lên trời.
Nhưng đâu ai biết muốn trèo lên được vị trí ấy, Lâm Nhã đã bỏ ra những gì.
Từ năm mười bốn tuổi liền bắt đầu điên cuồng học tập, rèn luyện bản thân, không một phút giây nào thả lỏng.
Cô biết năng lực của bản thân đến đâu, còn thiếu những gì, cộng thêm kinh nghiệm từ kiếp trước tích góp được mới có thể tạo nên một Lâm Nhã cái gì cũng giỏi như hiện tại.
Không phải mọi thứ cô đều đạt mức độ như chuyên gia, nhưng khả năng thích nghi mạnh khiến cô làm được rất nhiều việc ở mức khá và tốt so với những cô gái khác.
Đường Hạo đi công tác, một mình cô ở công ty tăng ca, chú ý toàn bộ hoạt động của cấp dưới, áp lực phải chịu không hề nhẹ chút nào, nhưng cô vẫn kiểm soát được tình hình.
Chăm chỉ và kiên trì là đáp án cho thành công.
Ngay cả người nghiêm khắc, khó tính như Jade cũng phải ngưỡng mộ sự nhẫn nại của Lâm Nhã.
Từ khi có cô, lượng công việc trên vai mọi người được san sẻ rất nhiều.
Đáng tiếc, sau khi kết hôn thì Lâm Nhã cũng xin nghỉ làm, hay nói đúng hơn là bị chủ tịch cho từ chức để ở nhà dưỡng thai.
Hải Đường vốn rất yêu thích đứa con dâu này, nay thấy vừa rước về đã lập tức mang thai liền vui vẻ bỏ lại những chuyện khác, chuyên tâm săn sóc cho cô.
Trong vòng ba tháng đầu, Lâm Nhã được chăm lo vô cùng kỹ lưỡng, nhưng vì tình trạng ốm nghén nghiêm trọng, cô chỉ tăng khoảng một cân.
Đường Hạo thấy cô nôn hết toàn bộ bữa sáng ra thì có lỗi nói:
"Bà xã cố gắng chịu đựng, lần sau nhất định sẽ quen thôi."
"Anh đừng mơ mà có lần sau!" Lâm Nhã tức giận ôm bụng, giơ chân muốn đá anh, lại bị anh ôm chặt.
Cô từng mang thai rồi, nhưng làm gì nghén nặng thế này chứ, hễ ăn vào một chút liền thấy khó chịu.
"Đừng nóng đừng nóng, nóng giận sẽ ảnh hưởng đến con."
Đường Hạo vừa nói vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía mẹ, nhưng mẹ anh giả vờ không thấy, ngoảnh mặt đi thẳng ra ngoài vườn ngắm hoa.
Anh ở lại Lâm Nhã vừa cắn vừa nhéo, vẻ mặt đầy oan ức ngồi một bên, mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Sau khi trút giận xong, Lâm Nhã mếu máo nói:
"Em lại buồn nôn rồi."
Cổ họng cô có phần đau rát, trong miệng đắng chát, không nghĩ đến mang thai vất vả như vậy.
Người đàn ông bên cạnh thấy cô khó chịu cũng không biết nên thế nào, anh loay hoay một lát rồi nói:
"Em chờ chút."
Anh xuống bếp lục đục một lúc lâu, không biết là đang làm gì.
Lâm Nhã ngồi trên sofa nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh lạch cạch truyền ra.
Lát sau, chồng cô trở lại với một ly nước màu vàng nhạt.
"Gì vậy?"
"Sinh tố chuối." Anh đi đến bên cạnh rồi đưa