Buổi tối đó Lâm Nhã cùng em gái nằm chung trên một chiếc giường nhỏ, con bé đã ngủ từ lúc nào mà cô vẫn còn nằm nhìn trần nhà đến ngẩn người, không thể chợp mắt nổi.
Tính tình của Lâm Ngọc rất xấu, là loại "con gái bé bỏng" được bố mẹ chiều hư, nhưng chung quy vẫn là em gái cô, hơn nữa kiếp này con bé chưa làm gì nên tội, vậy mà...!cô lại cảm thấy không thích con bé.
Một giờ rưỡi sáng, Lâm Nhã vì phiền muộn mà mất ngủ.
Cô mò dậy thay quần áo, trang điểm sơ qua sau đó ra ngoài bắt taxi đi bar để giải sầu, còn không quên gọi điện thoại cho bạn tốt để rủ rê, nhưng Từ Côn báo lại là hôm nay không thể ra ngoài, cô đành uống một mình.
Bar cô đến là một nơi uống rượu cao cấp, không có sàn nhảy và những điệu nhạc đinh tai nhức óc như club, người nơi này ăn mặc cũng tương đối lịch sự, không quá sexy thô thiển.
Lâm Nhã uống đến ly thứ ba thì bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người nữa, đây đã là người thứ mấy muốn bắt chuyện với cô rồi nhỉ?
“Cô đi một mình sao?” Chất giọng thanh thoát mang theo chút dịu dàng, vừa nghe đã biết là loại hình ôn nhu mà bao cô gái yêu thích.
Lâm Nhã nghiêng đầu sang quan sát, người nọ mặc một chiếc áo sơ mi đen để hở hai cúc áo đầu tiên, mặc quần jean và mang giày thể thao trắng, một khuôn mặt trắng trẻo xinh trai.
Không ngờ lại là một cậu trai trẻ?
Lâm Nhã lười biếng phất phất tay, nói:
“Đi chỗ khác chơi đi nhóc.”
Cô quên mất hiện tại mình mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ hơn anh ta một chút, chỉ là tâm hồn của cô già dặn hơn mà thôi.
Người nọ bị gọi là nhóc thì hơi sững sờ một chút, sau đó bật cười:
“Cô gọi tôi là nhóc?”
Lâm Nhã nhếch lông mày:
“Ở chỗ này chỉ có tôi và cậu, không gọi cậu thì gọi ai?”
“Được rồi, nhóc đây cũng đi một mình, không biết bà chị có hứng thú nói chuyện tâm sự không?” Chàng trai kia vẫn rất bình tĩnh trước thái độ khó chịu của cô.
“Không có hứng, tôi sắp phải về rồi, ngày mai còn đi làm.” Lâm Nhã lắc đầu.
“Bà chị trông còn trẻ như vậy, không phải sinh viên à?”
“Không.”
“Chị bao nhiêu tuổi?”
Lâm Nhã chống cằm nhìn cậu ta:
“Hai mươi tám, cậu hỏi nhiều thế làm gì? Muốn làm quen?”
Cậu trai trẻ kia mỉm cười nhìn cô: “Muốn.”
Lâm Nhã đưa thẻ cho nhân viên tính tiền rồi nói:
“Nhưng tôi không có hứng yêu đương, cảm ơn.”
Cô nhận thẻ, bước nhanh rời đi, người phía sau nhìn một lát, sau đó cũng đứng lên.
Lâm Nhã uống không nhiều, vẫn còn rất tỉnh táo, đủ để nhận ra có người theo sát mình.
Cô dừng bước chân, thở ra một hơi dài rồi hỏi:
“Cậu là biến thái à?”
“Tôi họ Cố.”
Họ Cố? Lâm Nhã đang định đưa tay vẫy taxi đột nhiên sững lại, người ở nơi này họ cố không nhiều lắm, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của cậu ta tuy đơn giản nhưng đa phần đều là hàng hiệu, lại còn vừa trẻ vừa đẹp trai như thế, cô lập tức nghĩ ngay đến một người.
Cô xoay người nhìn chàng trai kia, có chút khó khăn mở miệng:
“Cậu đừng nói với tôi cậu tên Thiên đấy?”
“Sao cô biết?” Chàng trai trẻ giật mình nhìn cô.
Mẹ nó, thật sự là Cố Thiên, Lâm Nhã thấy có hơi đau đầu.
Cố Thiên là cậu ấm của tập đoàn Thiên Tinh, kiếp trước chưa từng nói chuyện qua nhưng nghe tin tức