Lâm Nhã cũng biết mình đang làm phiền cấp trên, tấn công vội vã đôi khi sẽ phản tác dụng, vậy nên cô chỉ mỉm cười nói cảm ơn với anh.
Đường Hạo còn chưa đi ra khỏi cửa đã nghe được tiếng cô ngã xuống giường, không tự chủ được mà dừng lại.
Sợ kim tiêm không muốn đi bệnh viện, gọi người tới kiểm tra giúp cô cũng từ chối, đây là hành động ngu ngốc gì vậy? Anh thật sự muốn bỏ về, nhưng nếu cô thư ký này xảy ra chuyện thì anh nghĩ mình sẽ cảm thấy tội lỗi.
Môi mỏng mím chặt lại, sau đó rút điện thoại ra rồi gọi cho Điền Tiểu Cương: “Cậu vào phòng tôi, đem tài liệu trên bàn xem cho xong sau đó gửi email thông tin khách hàng qua đây.”
[Vâng? Sếp có chuyện gấp phải ra ngoài sao?]
“Ừ.
Hôm nay tôi tan làm sớm.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi ở góc cửa lọt vào tai Lâm Nhã, không sót một chữ nào.
Cô đưa mắt nhìn trần nhà, nghĩ không ngờ ông chủ của mình còn có tâm như thế, hay là vì vẻ ngoài xinh đẹp sẽ tạo thiện cảm cho người khác?
Nghe được tiếng loạt soạt, Lâm Nhã vội nhắm mắt lại rồi lật người nằm nghiêng qua, đưa lưng về phía anh.
Tư thế lúc này đem đường cong nóng bỏng giấu sau lớp quần áo hiển hiện ra ngoài, da thịt nửa lộ nửa hở, nhìn thế nào cũng thấy có phần mị hoặc.
Bên tai vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, trong lòng Lâm Nhã rất bình tĩnh.
Nếu đã quyết tâm đi con đường quyến rũ cấp trên thì phải làm cho trót, không được quay đầu, cũng không được lùi bước.
Ngón tay mảnh khảnh của Đường Hạo chạm vào trán cô, anh cúi đầu quan sát, không nóng, không phải sốt?
Lâm Nhã he hé mắt nhìn anh, vẻ mặt mờ mịt:
“Sếp không về công ty sao?”
Đối phương như bị điện giật mà rụt tay về.
“Chút nữa tôi sẽ đi, cô cần gì không?”
Lâm Nhã cảm giác hơi đói, nhưng không dám nói thật với người ta, đành sụt sịt mũi:
“Chỉ là kiệt sức thôi, nghỉ một chút sẽ khỏi.
Cảm ơn sếp đã quan tâm lo lắng cho nhân viên quèn này, thật cảm động.”
Đường Hạo thấy cô còn có sức trêu mình thì gật đầu bảo:
“Vậy tôi về đây.”
Miệng thì nói vậy, nhưng lại đứng im không nhúc nhích mà quan sát biểu cảm cô.
Nghe anh nói muốn đi, đôi mắt sáng lấp lánh của cô lập tức ảm đạm xuống, môi còn mím chặt lại như ủy khuất lắm.
Đường Hạo nhướn mày:
“Sao vậy? Không muốn tôi đi?”
Cô gái nào đó sững người trong chốc lát rồi gật gật đầu, vành tai lẳng lặng đỏ lên.
Đây có lẽ là lần hiếm hoi mà cô chịu ngoan ngoãn không chọc tức anh, anh cảm thấy rất thú vị.
Con người đôi khi đơn giản như vậy, nhìn thấy một mặt khác của người bên cạnh sẽ hiếu kỳ.
Đường Hạo kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, vắt chéo chân rồi chậm rãi nhìn cô thư ký của mình.
Nếu không phải trông cô thật sự mệt như sắp ngất đến nơi, anh sẽ nghĩ cô đang cố tình quyến rũ mình.
Chuyện các cô gái xung quanh gạ gẫm anh diễn ra hằng tuần, không phải cấp dưới thì sẽ là đối tác làm ăn, hoặc đơn giản chỉ là người qua đường nhìn thấy anh đẹp trai nên muốn làm quen, rồi phát hiện anh rất giàu thì bám dính lấy.
Mặc dù Lâm Nhã bình thường cứ luôn miệng trêu chọc và giữ khoảng cách đúng mực với anh, nhưng những hành động nhỏ của cô hôm nay đã để lộ tâm tư sâu kín của cô.
Anh như tìm lại được lòng tự tôn của một gã đàn ông ngày thường bị cô xem thường.
Rõ ràng cô bé này thích anh, song vẫn luôn che giấu.
Những lúc bệnh, nội tâm của con gái sẽ trở nên yếu ớt hơn, câu nói này quả nhiên không sai.
Đường Hạo đột nhiên cong cong khóe môi, hỏi:
“Có cần uống thuốc không?”
Lâm Nhã chớp đôi mắt to tròn nhìn anh:
“Không cần…”
“Bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?”
"Có thể để hôm khác lại nói được không?” Cô mím môi đáng thương.
“Cô tiếp cận tôi với mục đích gì?” Đường Hạo nhân lúc Lâm Nhã đang thu móng vuốt