Lâm Nhã về nhà xong lập tức đi tắm, hiện tại mới sáu giờ chiều, còn cách thời gian hẹn với Đường Hạo hai tiếng.
Cô đang ở trong nhà vệ sinh lau tóc thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa.
Cô trọ ở nơi này lâu rồi, bình thường không có ai đến tìm cô ngoài chủ nhà, bạn tốt và em gái cả.
Đem khăn quấn mái tóc dài đang còn hơi ẩm của mình lại, Lâm Nhã đi đến gần cửa rồi nhìn ra ngoài xem là ai.
Qua lỗ nhỏ trên cửa chính, cô giật thót khi phát hiện người đến là Đường Hạo.
Sao anh ta lại đến đây vào lúc này? Cách giờ hẹn còn lâu kia mà?
Cô hé cửa rồi đưa mắt ra nhìn anh, hỏi:
“Chào sếp, anh đến làm gì thế?”
“Tiện đường ghé sang.
Tôi vào chờ cô chuẩn bị xong thì đi, đến sớm chút.”
“Sao anh không báo trước thế?” Lâm Nhã mở cửa cho anh, vừa lau tóc vừa đi vào nhà.
Đường Hạo tiện tay khóa cửa, đưa tay cởi giày rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Nhã trong chiếc áo hai dây và quần đùi hở hang.
Ánh mắt của anh đảo một vòng quanh đường cong cơ thể của cô, lông mày hơi nhếch lên.
“Thư ký Lâm, em đang muốn quyến rũ tôi đấy à?”
Lâm Nhã nghe anh nói thì dừng động tác lau tóc, cúi đầu nhìn vào phần ngực nhô cao của mình, cứng họng không biết nên nói gì cho phải.
Mẹ nó, người ta mới tắm xong, cũng đâu biết anh đột nhiên ghé qua!
Cô vội vàng vơ lấy áo lót ở trong tủ nhỏ đầu giường rồi phi như điên vào trong nhà tắm, đóng sầm cửa lại.
Động tác của cô làm Đường Hạo buồn cười, anh chỉ trêu cô một chút, không nghĩ đến người luôn ngả ngớn trước mặt anh còn biết xấu hổ.
Tầm năm phút sau, Lâm Nhã mở cửa bước ra, vẫn mặc bộ quần áo cũ nhưng bên trong có thêm nội thất để che đi bộ vị quan trọng.
Lần đầu tiên Đường Hạo nhìn thấy mặt mộc của cô, trong lòng âm thầm khen ngợi.
Hai mắt cô to tròn, mũi cao thon gọn phù hợp với khuôn mặt, không phải loại mũi thẳng đuột và giả tạo như một số người mẫu anh nhìn thấy hiện giờ.
Môi anh đào hồng hào đang bẹt ra, đây là tỏ thái độ không vui với anh?
“Nói tám giờ đi, người ta còn chưa chuẩn bị gì anh đã chạy sang đây.”
“Em có ý kiến với cấp trên của mình à? Còn muốn nhận lương không?” Đường Hạo ngồi hẳn lên giường cô, hỏi.
“Anh dám không đưa lương chắc?” Cô trừng mắt.
Lúc ở công ty cô luôn bày ra vẻ trưởng thành, về nhà rồi thì biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn hiền lành, bị chọc mới xù lông.
Đường Hạo cầm điện thoại lên bấm, nói:
“Thay quần áo đi, chúng ta còn phải đi mua quà cho bố mẹ tôi, em không thể cứ tay không rồi đến được.”
Lâm Nhã cắm máy sấy vào ổ điện rồi hỏi:
“Quà tự làm có được không? Một ít dưa tự tay muối?”
Cô cũng nhớ để chuẩn bị quà mà, nhưng vì là dân thường nên phải thể hiện tấm lòng chứ không thể phí của mà mua hàng hiệu được.
Nghe nói đến đó, Đường Hạo gật đầu:
“Cũng được, mẹ tôi không câu nệ tiểu tiết.”
Thật ra mẹ của anh cũng từ người bình thường đi lên vị trí ngày hôm nay, thỉnh thoảng vẫn sẽ làm những món dân dã cho cả nhà ăn một bữa.
Không phải người giàu nào cũng thích ăn nhà hàng loại sang.
Đường Hạo tham gia tiệc tùng thì sẽ ra