Hai người ở ngoài ban công quấn quýt hơn mười phút đồng hồ, đến khi Lâm Nhã không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi mới được buông tha cho.
Cô chỉnh sửa lại quần áo trên người, đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của mình rồi nói:
“Chúng ta nên đi thôi, lên chào mẹ anh.”
Đường Hạo không lên tiếng mà đưa tay cho cô ôm, sau đó hướng về phía lầu đi tới.
Bọn họ xác định quan hệ nhanh, thay đổi thái độ cũng nhanh, mấy ngày trước còn đang là cấp trên cấp dưới, bây giờ nhảy một bước thật xa biến thành tình nhân bí mật của nhau.
Lâm Nhã đưa mắt quan sát, không biết Thẩm Khiết đã đi từ lúc nào.
Bí mật nhỏ nhoi của cô và ông chủ “vô tình” lọt vào tai Thẩm tiểu thư rồi, không biết tương lai sẽ thú vị như thế nào? Cô rất mong chờ vào màn trình diễn của Thẩm tiểu thư, hy vọng cô ấy càng độc ác càng tốt.
lúc này, chào hỏi mẹ của Đường Hạo xong, Lâm Nhã theo anh ra xe.
Hai người quay trở lại trung tâm thành phố, thẳng đến chung cư mà anh đang sống.
Lâm Nhã bước chân vào thang máy, tò mò hỏi:
“Sao anh không ở biệt thự? Tôi không nghĩ tới anh lại ở chung cư...”
“Chỉ là chỗ ở tạm, không cần phải cầu kỳ.
Khi nào kết hôn tôi sẽ mua biệt thự cho vợ mình.” Đường Hạo đút một tay vào túi quần, một tay lướt điện thoại xem tin nhắn, nhắc nhở: “Em nên chú ý xưng hô.”
“Tôi...!à, em quên mất.” Người nào đó chớp chớp mắt tỏ ra vô tội, vẫn chưa thích ứng được với xưng hô ngọt ngào giữa họ.
Không có người ngoài bên cạnh thì cio không chú ý lắm, thỉnh thoảng sẽ nhầm.
Bàn về Đường tổng của chúng ta, anh ở chung cư chứ không phải biệt thự.
Nghe thế thì có vẻ nghèo nàn so với những ông chủ lớn khác, nhưng thực chất tòa chung cư năm mươi tầng này, tất cả mọi phòng, đều là của anh.
Anh có tiền, tất nhiên sẽ đầu tư một ít vào bất động sản, hơn nữa không chỉ ở chỗ này mà còn sở hữu nhiều tòa nhà nằm rải rác ở các thành phố lân cận.
Trong lúc Lâm Nhã cảm thán về sự giàu có của Đường Hạo, thang máy rốt cuộc dừng lại ở tầng năm mươi.
Cô có chút không quen nên bị ù tai và khó chịu.
Vừa bước chân ra ngoài, Lâm Nhã có hơi giật mình.
“Cái này…” Cô đưa mắt nhìn cửa kính trong suốt rộng hơn năm mét trước mặt, cảm giác không thể hiểu nổi sở thích của phú ông.
Đường Hạo đi trước dùng dấu vân tay mở cửa, bên trong lập tức có một con robot nhỏ xinh hình trụ tròn xuất hiện.
Nó xoay vòng lại gần anh, hiển thị mặt cười rồi phát ra giọng nói trong trẻo của một đứa con nít:
[Chào mừng chủ nhân về nhà.]
Lâm Nhã co giật khóe miệng.
Căn biệt thự trước kia của Trần Chính Hào trong ký ức của cô đã rất tốt rồi, nhưng khi so với nơi này thì nó bỗng chốc biến thành một căn nhà nhỏ lạc hậu không đáng tiền.
Vừa rồi Đường Hạo còn nói chỉ ở tạm thôi? Ở tạm mà anh ta xây một căn phòng rộng và xa hoa như thế này để làm gì?
“Tôi có khách, chuẩn bị vài bộ quần áo nữ rồi mang lên đây.”
Âm giọng trầm ấm của Đường Hạo kéo cô trở lại thực tại.
Anh vừa nói chuyện với ai vậy? Nhân viên nơi này?
Lâm Nhã vừa nghĩ vừa đưa mắt quan sát nội thất bên trong, toàn bộ đều là tông màu trắng đen, phòng khách thì theo phong cách tối giản, trên tường gắn một cái tivi mỏng dẹp, kích thước của nó hẳn là bằng một phần ba màn hình chiếu ở rạp phim, trông rất hoành tráng…
Hai người thay giày ra rồi vào nhà, dưới chân Lâm Nhã trải thảm lông dày, mặc dù mang dép nhưng giẫm lên vô cùng êm ái.
Cô đi mấy bước tới trước, chạm tay vào bộ sofa đen ở giữa phòng khách, cảm giác mềm mại thật.
Đường Hạo đứng bên cạnh vừa tháo cà vạt vừa nói: “Mở rèm.”
Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện rèm cửa nhà anh cũng là loại tự động.
Hai bên rèm mỏng vừa kéo ra, thành phố về đêm lấp lánh ánh đèn liền hiện lên trước