Nửa đêm hôm đó, Lâm Nhã uống thuốc tránh thai xong liền đặt lưng xuống giường và ngủ say như chết, mặc kệ người bên cạnh có sờ nắn ngực mình cũng không chút phản ứng.
Khắp cơ thể của cô đều là dấu vết mà Đường Hạo để lại, vết hôn tim tím trải từ cổ xuống đến vùng bụng bằng phẳng.
Nếu mở chăn ra sẽ thấy, phần mông của cô còn in hằn rất nhiều dấu tay.
Đường Hạo dùng lực khá mạnh, kết thúc cuộc vui mới phát hiện mông cô đã có chút sưng đỏ.
Một đêm này, hai người ngủ đặc biệt sâu, đến tận khi robot thông minh trong nhà chạy đến làm phiền và kêu inh ỏi, Đường Hạo mới mở mắt ra.
Anh nhìn cô gái đang nằm trong ngực mình vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc, nhỏ giọng nói:
“Im lặng.”
Robot nghe xong lập tức dừng kêu, trên bụng nó hiển thị đồng hồ, đã chín giờ rưỡi.
Đường Hạo hơi nhíu mày, anh trễ làm rồi, cả cô thư ký của anh cũng vậy.
Điện thoại của Lâm Nhã lúc này rung lên, có tin nhắn tới từ trợ lý Điền Tiểu Cương. Đường Hạo không chạm vào, đưa tay sờ gò má mềm của Lâm Nhã, thấy cô ngủ ngon như thế thì không đành lòng gọi dậy.
Dù sao người làm cô mệt đến rã rời cũng là anh, để cô nghỉ thêm một ngày vậy.
Đường Hạo chậm rãi nhích người, một tay đỡ đầu Lâm Nhã rồi đặt nhẹ xuống gối.
Động tác của anh rất nhẹ, nhưng Lâm Nhã vẫn mở mắt ra, mơ màng giữ tay anh lại rồi hỏi:
“Anh đi đâu?”
Cô vừa tỉnh ngủ nên giọng có chút khàn và lười biếng.
Anh chậm rãi ngồi thẳng người dậy rồi đưa tay lấy quần áo từ robot, đáp:
“Tôi phải đến công ty, em có thể ở lại ngủ thêm chút nữa.”
Lâm Nhã lúc này mới sực nhớ mình phải đi làm, vội vàng bật dậy mò tìm quần áo.
Hôm qua cả hai đều ngủ trong trạng thái nude, nhưng do mệt quá nên không chú ý lắm, hiện tại trời sáng rồi cô mới biết ngượng.
“Tôi bảo em ở lại nghỉ, em gấp làm gì?” Đường Hạo lúc này lạnh nhạt hơn đêm qua không ít, nhưng bình thường ở công ty anh cũng thế nên cô không để tâm chút nào.
“Hôm qua đã nghỉ một ngày rồi, không thể tiếp tục nghỉ nữa.” Cô vuốt lại đầu tóc, thấy điện thoại nằm trên bàn cạnh đầu giường, hỏi: “Điền Tiểu Cương có liên lạc cho em không?”
“Có.” Anh chuyển điện thoại sang cho cô.
“Xong đời! Em có việc cần bàn với anh ta.
Anh thay quần áo nhanh chút, chúng ta trễ làm rồi.”
Lâm Nhã luống cuống mặc váy mà Đường Hạo chuẩn bị cho mình vào, miệng thì hối thúc.
Đường Hạo vẫn chậm rì rì cài cúc áo, nói:
“Tôi là ông chủ, đến trễ cũng không sao.”
“...”
Mẹ nó! Lâm Nhã giận nhưng không nói được, cô đưa tay chạm vào khóa kéo phía sau, cố gắng vài lần nhưng không kéo được, đành quay lưng về phía Đường Hạo rồi nói:
“Ông chủ, giúp em chút.”
“Gọi ông xã.” Người nào đó nhướn mày không động đậy.
“...”
Sao anh không đi chết đi? Anh có chấp niệm với hai từ ông xã đến vậy à? Lâm Nhã cắn răng nghiến lợi mắng, nhưng khi nghiêng mặt nhìn anh thì lại ngoan ngoãn cười gọi:
“Ông xã giúp em kéo khóa váy được không?”
“Ừ.”
Đường Hạo đưa tay giúp cô chỉnh trang quần áo, sau đó trong lúc cô chạy đi vệ sinh cá nhân thì thong thả đeo cà vạt.
Bên trong nhà tắm vang lên âm giọng lo lắng của Lâm Nhã:
“Được được, xin lỗi.
Tôi đến công ty ngay đây.
Hôm nay tôi bao bữa trưa, được không?”
Hẳn là đang nói chuyện cùng Điền Tiểu Cương? Đường Hạo đi đến bên tủ quần áo, bên trong treo đầy các loại áo vest kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc bất đồng, có đen, xanh sẫm, lam, trắng… Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Ngoài con robot nhỏ chuyên làm việc vặt ra, nơi này cũng có