Lâm Nhã không mất nhiều thời gian để tìm được phòng 123, phòng ở khách sạn Thiên Tinh có thể dùng thẻ thành viên để mở, nhưng chỉ khi nào phòng đang trống.
Nhấc điện thoại lên, Lâm Nhã bấm gọi cho bạn mình và hỏi:
“Tôi tới nơi rồi, cậu vào vị trí chưa đấy?”
\[Rồi, tôi làm xong là cậu phải đền bù tổn thất cho tôi đấy.
Không biết có bị bắt vào đồn không đây...\]
Bên kia vang lên giọng nam có chút sợ hãi xen lẫn phấn khích.
Từ lúc đến đây, Lâm Nhã đã không chiến đấu một mình.
Cô làm gì có thẻ phòng hay mật khẩu phòng để mà cứu Đường Hạo chứ? Nếu người khác đã muốn phá hỏng thanh danh của anh ta, tất nhiên sẽ có người chờ sẵn trong phòng, chỉ chờ Đường Hạo vào là “ăn” anh ta liền.
Đang lúc Lâm Nhã duỗi người trước cửa phòng, hệ thống báo cháy đột nhiên vang ầm lên, cả tầng mười hai đều bị những ánh đèn báo động đỏ rực bao phủ.
Tầng mười hai tổng cộng có hơn mấy chục phòng, lúc này đồng loạt có rất nhiều cửa phòng bật mở, một đám người ăn mặc không chỉn chu lao ra ngoài, hoảng loạn la hét.
Phòng 123, tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Rầm.
Một cô gái chỉ mặc mỗi quần lót và áo ngực đẩy cửa xông ra, cũng mặc kệ Lâm Nhã đang đứng bình tĩnh ở đó, vội vàng xông về phía cửa thoát hiểm.
Lâm Nhã thừa cơ hội này chặn cửa lại, sau đó nhẹ nhàng xoay người tiến vào phòng.
Bên trong, hệ thống báo cháy cũng đang reo ầm ĩ, nhưng người đang nằm trên giường vẫn còn đang mơ màng không rõ chuyện gì xảy ra.
Lâm Nhã đi tới gần rồi tát liên tiếp mấy cái vào mặt Đường Hạo, dùng lực rất mạnh, có lẽ là do kiếp trước có thù nên bây giờ cô nhân cơ hội trả đũa.
“Này, Đường Hạo, mau tỉnh táo lại!”
Cô gọi mấy tiếng, nhưng anh ta vẫn không phản ứng, thậm chí còn dùng đôi mắt đầy dục vọng nhìn cô.
Lâm Nhã dùng cả hai tai kéo Đường Hạo lên, lại bị anh ta nắm vào eo, kéo thẳng lên giường.
“Mẹ nhà anh! Anh không nghe thấy tiếng báo cháy à?”
Mặc dù là giả, và nó sẽ lập tức dừng lại ngay thôi, nhưng người này trúng thuốc gì mà ngay cả tính mạng cũng không thèm quan tâm thế?
Vừa nghĩ tới đó, đèn báo cháy thật sự dừng lại, âm thanh thông báo trên loa đột nhiên vang lên.
\[Vừa rồi chỉ là sự cố, các vị khách quý không cần phải sợ hãi, hy vọng mọi người bình tĩnh trở lại vị trí.
Thiên Tinh sẽ bồi thường và có câu trả lời thích đáng cho các vị.\]
Thật tình, không ai ngờ được có người lại điên khùng đến mức dám đến Thiên Tinh gạt công tắc khẩn cấp.
Bởi vì gần chỗ công tắc khẩn này có người giám sát, nên bạn của Lâm Nhã đã phải dùng hết khả năng diễn xuất tích tụ được trong mấy chục năm làm người ra mà giả vờ co giật trước mặt anh ta, sau đó nhân lúc người nọ chuẩn bị gọi cứu thương thì nhào lên gạt công tắc.
Về phần kết quả của trò này, chắc là thảm lắm, nhưng vì bạn tốt, cậu ta cũng liều mạng.
Thấy chuông báo dừng lại, Lâm Nhã thầm mắng một tiếng chó chết.
Bị Đường Hạo đè dưới thân, một đôi mắt phượng đang mở to ra nhìn cô, giống như muốn khắc ghi hình bóng của cô vào trong đầu.
Lâm Nhã đưa chân đạp vào bụng Đường Hạo, tìm điểm tựa rồi dùng hết sức bình sinh hất anh sang bên cạnh, duỗi tay ra chộp lấy ly