Hai người trở lại khách sạn nghỉ ngơi, Lâm Nhã ngủ một giấc thẳng đến tận chiều tối mới tỉnh dậy.
Vốn dĩ nên dùng thời gian rảnh rỗi để dạo phố, ngắm cảnh, kết quả là chân bị trầy có chút xíu lại bị ông chủ độc ác nhốt ở trong phòng.
Lúc cô mở mắt ra, đồng hồ trên tường đang điểm tám giờ tối.
Lâm Nhã ngủ đặc biệt sâu, vậy nên không ý thức được thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Cô mò mẫm xuống giường, sau đó mới phát hiện trong phòng trống trơn chỉ có mình cô.
Cô rời giường tìm chút gì đó để lấp bụng, lát sau mới nghe thấy tiếng chuông điện thoại, bên kia vang lên âm giọng nhẹ nhàng:
\[Có muốn đi ngắm biển đêm không?\]
Lâm Nhã lập tức đáp: “Có.”
Tất nhiên phải đi rồi, tiếp xúc với anh càng nhiều càng tốt, trong giai đoạn quan trọng này, cô cầu được ra ngoài hẹn hò với anh còn không kịp.
Hai người chuẩn bị một chút rồi rồi mặc quần áo khá thoải mái để ra ngoài, Lâm Nhã mặc quần đùi và croptop, Đường Hạo mặc quần lửng áo thun đen.
Bọn họ không khác những người dân địa phương là bao, có chăng chỉ là ngoại hình quá xuất chúng nên bị chú ý.
Tìm một chỗ trống gần bờ biển để ngồi xuống, Đường Hạo đưa cho Lâm Nhã một lon bia, nói:
“Hiếm khi có dịp.”
“Cảm ơn anh.”
Lâm Nhã cầm lấy, nghe tiếng sóng vỗ rì rào bên tai mà không khỏi cảm thấy yên bình.
Biển đêm hoang dại và quyến rũ nhảy múa trước mắt cô, mùi bia có chút nồng, nhưng vị chát và cảm giác lành lạnh nơi đầu lưỡi như một loại thuốc gây nghiện, khiến cho người ta mê đắm.
Đêm nay thành phố bắn pháo hoa, không phải kỷ niệm đặc biệt gì, chỉ là một trong những lễ hội lớn nhất ở nơi này, cách một thời gian lại tổ chức rầm rộ.
Hai người uống bia đúng lúc bầu trời vừa nở rộ những đốm sáng rực rỡ đầu tiên.
Đường Hạo đưa tay kéo đầu Lâm Nhã đến gần, để cô tựa lên vai mình rồi làm như không có việc gì tiếp tục đưa lon bia lên miệng nhấp một ngụm.
Cô nghe được mùi hương nam tính trên người anh và mùi biển mằn mặn, gió mát thổi qua kéo những sợi tóc dài của cô bay nhè nhẹ.
Lâm Nhã dùng hai tay siết chặt lon bia, không nói gì, chỉ là im lặng hưởng thụ cảm giác bình lặng hiếm có này.
Đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau lưng.
Mặc dù là bước chân trên cát nhỏ hơn bình thường một chút, nhưng từ tiếng loạt soạt liên tục và mỗi lúc một to cũng đoán ra được bọn họ đang tiếp cận cô và Đường Hạo.
Lâm Nhã đặt một tay lên lưng Đường Hạo, đang định kéo anh đứng lên thì anh đã nhanh hơn nắm lấy eo cô rồi đứng bật dậy.
Bọn họ không nói hai lời lập tức bỏ chạy, gần như là ăn ý ngầm không cần tín hiệu.
Phía sau vang lên âm thanh la hét:
“Đuổi theo! Mẹ nó!”
Lâm Nhã dùng hết tốc lực chạy đi, bọn họ biết ở trên cát khó lòng di chuyển, vậy nên luôn hướng về phía đường lớn.
Cô vừa cố sức chạy vừa lén quay đầu, phát hiện phía sau có hơn mười mấy người đang cầm gậy gộc đuổi sát nút.
Cô nắm chặt tay Đường Hạo, hai người vừa đặt chân lên đường nhựa lập tức nhắm nơi đông người mà xông vào.
Vừa rồi còn lãng mạn biết bao nhiêu, cuối cùng lại bị một đám người không rõ lai lịch cầm gậy gộc truy sát.
May mà bọn họ không trang bị súng, nếu không hiện tại hai người đã là hai cái xác chết không hồn rồi.
Lâm Nhã thở hồng hộc, bước chân không hề chậm so với Đường Hạo chút nào, cô tức giận nói:
“Anh làm chuyện trái đạo đức nên bị đuổi giết đấy à?”
“Đã là lúc nào em còn đùa được? Bên này!” Đường Hạo vừa mắng vừa kéo tay cô rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Anh xô ngã một chiếc xe đẩy để chặn đường rồi rút điện thoại bấm gọi cảnh sát, sau đó nhanh chóng thuật lại vị trí và tình hình của mình.
Gió thổi bay tóc mái của Lâm Nhã, cô quay đầu lần nữa, người phía sau tức giận kéo chiếc xe đẩy ra, một chút thời gian như thế cũng giúp họ kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
Xông ra khỏi hẻm nhỏ, mắt thấy bên cạnh hẻm có gian hàng bán đồ ăn vặt, cô dùng sức tung một đạp rồi hét lên:
“Xin lỗi, xin hãy liên hệ đến công