Ở lại thành phố của biển thêm một ngày để nghỉ ngơi và đến đồn cảnh sát khai báo, đợi cho mọi việc ổn định rồi, Đường Hạo mới nói cần trở về.
Anh thuận tiện nhắc tên vị cảnh sát đã lơ là trong lúc làm việc, bảo phía họ nên phê bình thái độ này của anh ta.
Đi công tác vẻn vẹn ba ngày, hai ngày đầu gặp rắc rối, ngày thứ ba bắt đầu có được cảm giác thoải mái hơn thì đã phải lên xe về nhà.
Điền Tiểu Cương sớm nhận được tin tức và chạy đến đây đón bọn họ, anh chàng vui vẻ gần chết, cứ nghĩ sẽ được ở lại đi dạo ngắm cảnh một hôm, nào ngờ vừa đến nơi chưa bao lâu liền nghe sếp của mình nói:
“Cậu ra sau xe, tôi lái.”
Vậy là không được đi tham quan rồi? Điền Tiểu Cương bày tỏ mình rất oan ức, rất khổ sở.
Nhưng nhìn khuôn mặt lạnh tanh của ông chủ, đành nuốt nước mắt ngồi sau xe ngủ một giấc dài để an ủi chính mình.
Sau khi Đường Hạo bị thương, Lâm Nhã luôn kề sát bên cạnh để bưng trà rót nước cho anh, tay anh đau không tiện dính nước, cũng là Lâm Nhã giúp anh tắm rửa, sau đó tiện thể ở bên trong hoạt động mạnh một chút.
Anh rất hưởng thụ cảm giác này, còn nói về đến nơi sẽ thưởng cho cô.
Lâm Nhã còn đang tò mò phần thưởng mà anh nói là gì thì nhận được một tin sét đánh.
Anh cho phép cô thay thế mình quyết định những dự án dưới hạn mức một tỷ đô.
Đây là tin tưởng năng lực của cô? Hay vì lý do gì khác? Thụ sủng nhược kinh, được anh yêu thương mà cô lại có cảm giác bị dọa sợ.
Đi làm trở lại, cô nghiêm túc nhìn anh, nói:
“Đường tổng, tôi không thể đảm đương nổi trọng trách này đâu.”
Đường Hạo tỏ vẻ không sao cả, đáp:
“Có Điền Tiểu Cương giúp đỡ, em có thể hỏi cậu ta.
Nếu ngại, hỏi tôi cũng được.
Trước khi đến tay em thì mọi thứ đều được sắp xếp ổn thỏa, việc em cần làm là đưa ra vài lựa chọn mà thôi.”
Thông qua thời gian làm việc chung này, Đường Hạo bắt đầu phải nhìn nhận năng lực làm việc của cô.
Những thứ mà anh cho là Điền Tiểu Cương giúp mình xử lý tốt rồi đưa lên cho anh kiểm tra thì ra đều qua tay Lâm Nhã, chỉ là cô không nói ra, nên anh cũng không biết.
Mãi cho đến ngày đi công tác trở về, Điền Tiểu Cương lỡ lời trước mặt anh, anh mới nghĩ về việc cho cô đặc quyền này.
Cổ nhân nói, không tin thì không dùng, đã dùng thì phải tin.
Anh tin tưởng Lâm Nhã nên mới giao cho cô quyền lực nhất định trong công ty.
Lâm Nhã cảm động nhìn anh một lúc lâu, sau đó chạy tới hôn liên tục mấy cái lên gò má của anh, nói:
“Em sẽ nỗ lực.”
Nỗ lực cướp lấy những hạng mục mà Trần Chính Hào đang nhắm tới, nỗ lực lấy lại thứ anh ta thiếu cô.
Khoảng thời gian sau đó, Đường Hạo phát hiện từ sau khi trở về từ chuyến công tác, cô thư ký của mình như biến thành một người khác.
Không đùa vui với anh nữa, không xù lông mỗi khi ở bên cạnh anh, chỉ cần còn trong thời gian làm việc thì luôn bật trạng thái nghiêm túc, chỉ khi nào anh thật sự nhàm chán quá, gọi một tiếng cô mới chịu chạy sang đấm đấm vai cho anh.
Nhưng mà công phu ở trên giường thì tiến bộ thần tốc, mỗi lần đều luôn nhiệt tình với anh.
Mấy ngày sau, Lâm Nhã đang đi ăn tối cùng Từ Côn thì điện thoại hiện lên dãy số quen thuộc.
Chàng trai tóc vàng đối diện nhìn thoáng qua rồi hỏi:
“Ai vậy?”
Số điện thoại này có chút quen mắt, nhưng không nhớ được là của người nào.
“Là Lâm Ngọc.” Lâm Nhã nói rồi dùng ngón