Quá trình tìm hiểu về những hành động của Lâm Nhã đã có cấp dưới lo, Đường Hạo hiện tại chỉ cần sinh hoạt như thường, thỉnh thoảng đưa cô về nhà ăn cơm cùng bố mẹ anh là được.
Không phải nói, mẹ của anh đặc biệt thích cô, mỗi lần anh ghé qua mẹ đều hỏi rằng…
“Lâm Nhã đâu? Sao không đưa con bé về chơi với bố mẹ?”
“Con định khi nào cưới thế?”
“Con xem Lâm Nhã làm dưa muối cải muối ngon như thế, bảo con bé đến đây làm cùng mẹ đi.”
“Mẹ nhớ Lâm Nhã rồi.”
“...”
Không có một câu hỏi han con trai ruột thịt, lại vẫn luôn miệng bảo là con dâu tương lai của mẹ thế này con dâu tương lai của mẹ thế nọ.
Anh dần dần nhận ra, mình không hề bài xích cách gọi đó của mẹ.
Đường Hạo ngẩng đầu nhìn cô gái đang cười tủm tỉm ở cách mình không xa, bất giác cong khóe môi.
Người khác mắng cô là đồ hồ ly tinh quyến rũ đàn ông, nhưng cô quyến rũ một người đàn ông chưa có gia đình, chưa có bạn gái thì có gì sai? Anh còn thấy vui vẻ nếu có một người con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại đặc biệt thú vị như thế ve vãn mình.
Thư ký của anh xinh đẹp, tinh thông nhiều ngôn ngữ, năng suất làm việc cao, có hiểu biết nhất định về chính trị, kinh doanh, biết thưởng thức nghệ thuật, biết chơi golf, biết nấu ăn, giỏi ăn nói, công phu trên giường cũng không chê vào đâu được.
Càng nghĩ, càng cảm thấy cưới một người như cô khá ổn.
Mặc dù từ trước đến giờ anh đều quen những người nổi tiếng, những tiểu thư danh giá, nhưng họ không đa tài như Lâm Nhã.
Quan trọng hơn là, bọn họ luôn dè dặt trước mặt anh, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
Phát hiện ánh mắt chăm chú của anh lia qua lia lại trên người mình, Lâm Nhã nghiêng đầu nhìn anh, mắt mở to rồi chớp chớp:
“Sao thế? Anh cảm thấy bữa trưa không đủ no à?”
Chỉ thấy nụ cười của người đàn ông nào đó càng rõ ràng hơn:
“Ừm, chưa no, muốn ăn em.”
Lâm Nhã cười gượng:
“Ha ha, anh nói gì cơ? Xin lỗi, vừa rồi em bị lãng tai.”
“Muốn ăn em.”
“Lại lãng tai rồi.” Lâm Nhã vô cùng bình tĩnh lặp lại.
“Muốn ăn em.”
“Ồ, khát nước quá.”
Lâm Nhã đứng lên, thong thả cầm cốc nước trên bàn rồi đi thẳng ra ngoài, để lại Đường Hạo ở trong phòng một mình.
Cô chịu không nổi tần suất em trai của Đường Hạo biểu tình, chạy cực kỳ nhanh.
Lúc trở lại, cô đưa mắt lén nhìn Đường Hạo, đôi mắt phượng xinh đẹp cũng đang hướng về phía cô.
“Muốn…”
“Anh im lặng! Bây giờ là giờ làm việc, không được động tình bậy bạ!” Lâm Nhã trừng anh, người này, chẳng lẽ là vào thời kỳ giao phối à?
Cô ngồi xuống xong lập tức kéo máy tính ra gõ lạch cạch, không biết đang làm việc hay viết nhật ký mắng chửi gì anh mà trông rất nhiệt tình.
Trang nhất đều là tin tức về Trần Chính Hào, Lâm Nhã xem bình luận mà trong lòng thoải mái không ít, lại lên xem giá cổ phiếu của công ty anh ta một phen.
Cô nheo mắt nghiêm túc phân tích một lúc, sau đó chạy sang chỗ Đường Hạo ngay lúc anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
Đường Hạo giơ tay ý bảo