Vẻ mặt của Đường Hạo lúc bấy giờ khi bị cô túm tóc có vẻ hơi bực dọc, anh liếc mắt nhìn cô rồi mấp máy môi:
“Em tập trung cho tôi, không được lơ là.”
Anh là một người thích cạnh tranh, bất kể việc gì cũng phải làm hết sức mình để đạt được kết quả tốt nhất, lúc chơi game giải trí cũng phải như vậy.
Lâm Nhã không tập trung suýt làm bọn họ bị loại, anh phải nhắc nhở một chút.
Lâm Nhã ngồi trên đùi anh, gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đưa mắt nhìn cặp đôi vừa bị loại đang buồn thiu bước xuống sân khấu.
Còn lại năm cặp đôi, bốn cái ghế.
Vòng hai tiếp tục, lần này Lâm Nhã không phụ lòng kỳ vọng của Đường Hạo, cô phản ứng nhanh hơn tất cả mọi người, ngồi phịch xuống ghế ngay khi nhạc vừa dừng.
“Woa, chị gái này lợi hại quá, nhưng mà hình như… hình như có gì đó không đúng...” MC tỏ vẻ ngạc nhiên kêu lên.
Đúng là có gì đó ngược ngạo, ai cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Nhã.
Bởi vì cô di chuyển quá nhanh nên Đường Hạo biến thành người ngồi trên đùi cô.
Một người đàn ông cao to ngồi trên đùi một người phụ nữ yểu điệu xinh đẹp, tổ hợp này trông kiểu gì cũng thấy có phần dị dị…
Đường Hạo nhíu mày nhìn nụ cười đắc ý của Lâm Nhã, nói:
“Em cố ý phải không?”
“Làm gì có?” Lâm Nhã nhún vai, theo lời dẫn của MC mà đứng lên để chuẩn bị cho vòng sau.
Hai người vừa trò chuyện vừa tham gia trò chơi, nhưng tuyệt nhiên không chậm hơn người khác chút nào, cuối cùng lọt vào vòng chung kết.
Cặp đôi còn sót lại trên sân khấu đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khổ sở.
Bọn họ tham gia trò chơi này là vì giải thưởng rất to, nhưng bây giờ không ngờ trực tiếp đụng mặt cấp trên.
Thua, không được gì cả.
Thắng, có khi còn mất cả việc vì cướp hào quang của sếp.
Làm sao bây giờ?
Lâm Nhã nhận ra bọn họ rối rắm, cười bảo:
“Hai người không cần sợ, hôm nay là ngày vui, cứ chơi hết mình là được.”
Cặp đôi nào đó thật muốn khóc, mặc dù thư ký Lâm nói vậy nhưng người đứng sau lưng cô đang dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn bọn họ kia kìa! Họ có thể dùng hết sức được sao? Không dám!
Mọi người đều thấy rõ Đường Hạo ngang nhiên gian lận, lại không có ai dám mở miệng chất vấn.
Tiếng nhạc lần nữa vang lên, hai cặp đôi dắt tay nhau rồi đi theo vòng tròn, quanh một cái ghế duy nhất trên sân khấu.
Đường Hạo nhàn nhã tự nhiên, hoàn toàn không sợ thua, vì phản ứng của anh đủ nhanh và vì… anh là ông chủ của họ.
Không ngoài dự đoán, khi tiếng nhạc vừa dứt, Đường Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp mà ngồi xuống, cặp đôi kia thì chần chừ không dám cướp chỗ.
Lâm Nhã đứng bên cạnh xấu hổ gần chết, thấp giọng mắng:
“Anh còn có thể mặt dày hơn không vậy?”
“Có thể.” Đường Hạo trả lời rồi kéo tay cô, để cô ngồi lên đùi mình.
MC hơi ngơ ngác một chút sau đó vẫn thông báo kết quả chung cuộc.
Đường Hạo nhìn khuôn mặt buồn bã của cặp đôi bên cạnh, cười bảo:
“Phần thưởng hai người cứ giữ lấy.”
“A, hả? Cảm ơn sếp!” Nam thanh niên mừng rỡ, suýt thì nhào lên ôm sếp, may mà bạn gái anh ta kịp thời kéo lại.
Đường Hạo cười cười đứng lên, dắt tay Lâm Nhã trở lại chỗ ngồi.
Cô không còn mặt mũi nào để nhìn người xung quanh, đầu cúi thật thấp làm Jade và Điền Tiểu Cương cười muốn rụng hàm, còn giơ ngón cái ra vẫy vẫy.
Bọn họ ở lại bữa tiệc tham gia thêm vài trò chơi khác, Đường Hạo mặc kệ là trò gì, liên tục kéo tay Lâm Nhã để cô lên sân khấu tham gia với mình.
Cô mặc dù rất muốn phản