Tẩy rửa sạch sẽ thân thể xong, Đường Hạo trở lại phòng ngủ.
Con robot thông minh phát ra âm thanh è è rồi mang nước đến cho anh, nhìn trên màn hình hiển thị khuôn mặt tươi cười được lập trình sẵn, không hiểu sao anh lại nói:
“Đổi sang trạng thái buồn.”
Robot nghe hiểu, biểu cảm biến thành mặt khóc, đại khái giống như hai chữ T.T dính vào nhau.
Đường Hạo cầm điện thoại lên chụp ảnh gửi cho Lâm Nhã, nội dung tin nhắn là: [Nó nhớ em đến phát khóc rồi.]
Lát sau, Lâm Nhã đáp: [Gửi nó qua cho em, nhà em đang thiếu nhân viên dọn vệ sinh.]
Đường Hạo: “...”
Gửi cho cô một tấm ảnh nơi nào đó đang phồng lên:
[Nơi này cũng nhớ em.]
Anh giải quyết xong rồi, nhưng vừa nghĩ đến cô thì liền dũng mãnh như vậy.
Hẳn là vì gần đây không ở cạnh cô nên nhớ phát điên.
Lâm Nhã: [Cắt xuống đi, gửi nó qua cùng bé robot của anh.]
Đường Hạo đọc tin nhắn xong lập tức xìu.
Được rồi, mặc dù hơi cụt hứng nhưng dù sao cô bạn gái nhỏ của anh cũng đã hết giận.
[Jade và trợ lý Điền đều nhớ em.
Quan trọng là… anh cũng nhớ em, ngày mai em đi làm được không? Anh qua đón.]
Lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, Lâm Nhã im lặng rất lâu, lâu đến mức Đường Hạo suýt ngủ quên trên giường mới đáp lại một chữ “ừm”.
Anh cong khóe môi cười cười, nói một câu chúc ngủ ngon rồi thả lưng nằm xuống.
Sắp tới phải cẩn thận đề phòng Cố gia, nếu Cố Vĩ Thành còn cắn mãi không buông thì anh không ngại cùng hắn ta cạnh tranh một phen.
Tất nhiên sẽ không dễ dàng gì, nhưng anh không lo lắng lắm, tiền là thứ mà nhà họ không thiếu.
Sáng hôm sau, Đường Hạo mang xe đến đón Lâm Nhã đi làm.
Anh đứng trước chờ đợi, vừa thấy cô liền mỉm cười, khóe mắt cong nhẹ lên.
Không phải lần đầu anh cười, nhưng trước đó thì là cười cho có, lúc này nhìn thế nào cũng giống vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc khi gặp lại người yêu sau nhiều ngày xa cách.
Lâm Nhã không quan tâm đến anh, liếc mắt một cái rồi đi trước, ngồi xuống ghế phụ.
Đường Hạo ở phía sau định mở cửa xe cho cô cũng không kịp, đành phải vòng qua bên kia.
Cô thật sự xem anh như tài xế riêng rồi? Anh vừa cài dây an toàn vừa đưa mắt liếc nhìn cô, hôm nay vẫn xinh đẹp như vậy, da mặt trắng mịn còn vì lạnh mà ửng hồng, rất giống một quả đào căng mọng, thật muốn cắn…
Đường Hạo vừa nghĩ vừa lái xe, hai người đến công ty cùng nhau làm nhân viên cũng vui vẻ lây, thế này nghĩa là họ hòa nhau rồi, không cần phải thấp thỏm lo sợ bị sếp mắng, không cần tăng ca như điên nữa.
Quả thật, bọn họ có dấu hiệu làm hòa, chiến tranh lạnh không quá mấy ngày, Lâm Nhã liền nhận ra mình còn quá trẻ con.
Ngày đó giữa lúc nguy cấp, không phải đã nghĩ thông suốt rồi sao? Còn tỏ vẻ cái gì chứ…
Thực tế, cô đã phải lòng người đàn ông này.
Tuy rằng ở giữa có chút mơ hồ, nhưng đó là quá trình thiết yếu dẫn đến tình yêu.
Trước mặt nhân viên, Lâm Nhã vẫn giữ thể diện cho Đường Hạo, tỏ ra ngoan ngoãn như một thư ký hiểu chuyện.
Nhưng khi ở riêng trong phòng, anh sẽ biến thành người yếu thế, cô nói gì thì chính là cái