Cuộc sống không giống như trong tiểu thuyết, không phải dễ có thai như vậy.
Lâm Nhã thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện mình vẫn ổn.
Lúc ra ngoài, cô giật mình phát hiện Đường Hạo đang đứng chờ bên cửa.
Tầng này chỉ có mấy phòng làm việc, người qua lại không nhiều, nhưng anh chắn nhà vệ sinh nữ không sợ thiên hạ đồn thổi gì sao?
“Em vừa làm gì?” Người đàn ông dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
Lâm Nhã bình tĩnh đáp: “Đi vệ sinh.”
“Kết quả thế nào?” Anh lại hỏi.
“Kết quả gì?”
Cô ngơ ngác nhìn anh, sau đó mới mở to mắt, chẳng lẽ chuyện cô thử thai anh cũng biết?
“Xin lỗi, thấy em hơi bất thường nên anh có theo dõi em một chút, nhân viên ở cửa hàng kia nói em mua que thử thai.”
Lâm Nhã lập tức không vui, nhân viên không biết bảo mật thông tin cho khách hàng? Người ta hỏi gì cũng nói như vậy, cô muốn đi khiếu nại.
Cô hơi nhíu mày rồi trả lời:
“Không có.”
Ánh mắt Đường Hạo thoáng qua một tia thất vọng:
“Vậy à…”
Anh đưa tay ôm vai cô rồi kéo cô lại gần, lên tiếng cổ vũ:
“Cố gắng một chút là được.”
“Anh thần kinh à? Tuyệt đối không đâu nhé! Không! Không! Không!”
Lâm Nhã phản ứng gay gắt, cô mới có hai mươi hai tuổi, chuyện yêu đương với Đường Hạo đã khiến cô cảm thấy rất hao tâm tốn sức rồi, tuyệt đối sẽ không kết hôn sớm, không sinh con sớm!
Cô tránh xa Đường Hạo, đứng cách anh hai mét rồi tự nhủ sau này tuyệt đối sẽ không chơi trần nữa, phải quan hệ một cách an toàn!
Hai người trở về công ty tiếp tục công việc, Đường Hạo lần này phải đi công tác ở Pháp, tỏ ý muốn đưa cô theo, nhưng cô từ chối không hề suy nghĩ.
“Không, cảm ơn.”
Cô khẳng định mình sẽ không đi cùng anh, còn nói sẽ sắp xếp cho anh một phiên dịch viên trên cả tuyệt vời, bảo đảm chuyến đi thành công tốt đẹp.
Mấy ngày này cuộc sống của họ trở về bình thường, trước khi Đường Hạo đi công tác còn đưa cô về nhà ăn một bữa cơm.
Mẹ anh rất nhớ cô, vừa thấy liền đá con ruột sang một bên, kéo tay cô trò chuyện vui vẻ.
Đường Hạo ra ban công hóng gió, nhớ đến lần đầu tiên ở nơi này đưa ra đề nghị để cô làm tình nhân của mình, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên.
Mưa đêm lất phất rơi xuống, một vài hạt mưa bị gió thổi tạt vào mu bàn tay đang đặt trên lan can của anh, cảm giác lành lạnh dễ chịu.
Phía sau vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, Đường Hạo nghiêng đầu nhìn.
Lâm Nhã đi tới, dừng lại bên cạnh anh.
Đường Hạo nói:
"Ngày mốt anh sẽ đi công tác hai tuần."
"Ừm."
"Không phải em nên nói sẽ rất nhớ anh à?"
Thấy cô chỉ ừm một tiếng như vậy, anh nhếch lông mày nhìn cô.
Lâm Nhã cười cười: "Em đương nhiên sẽ nhớ anh."
"Anh cũng sẽ nhớ em lắm.
Phải rồi, anh đang nghĩ mình ra ngoài lâu như thế, để em ở nhà thật sự không an tâm chút nào…"
Đường Hạo đột nhiên đưa tay vào túi áo khoác, chậm rãi quỳ một chân xuống.
Động