Mùa đông năm đó, thiên thần bé nhỏ trong bụng Lâm Nhã biến thành một chuyện ngoài ý muốn, đưa cô lên lễ đường thành hôn sớm hơn dự kiến.
Cô đã cẩn thận kiểm tra thuốc tránh thai, xác nhận nó đúng là thứ cô hay dùng thì mới dám cho Đường Hạo bắn vào trong.
Thế nhưng, vẫn dính bầu! Chuyện không hề đơn giản, cô thật sự giận điên lên, không thèm nói chuyện với anh suốt hai ngày liền.
Đường Hạo thấy cô phản ứng như thế cũng hơi buồn lòng, nhưng biết bản thân gài bẫy cô là không đúng, nên tìm đủ mọi cách để xin lỗi.
Cuối cùng, bố mẹ hai bên đều biết chuyện và thúc giục bọn họ kết hôn, cô không thể làm gì khác hơn là chấp nhận…
Tiệc cưới của họ diễn ra trong một khách sạn sang trọng, đèn chùm thủy tinh phát ra ánh sáng lấp lánh, hai bên lối đi dẫn đến sân khấu đều được trải hoa hồng, khung cảnh xa hoa lãng mạn khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.
Lâm Nhã mặc váy cưới được thiết kế riêng, phần áo trên ôm lấy thân thể đẫy đà, bên ngoài điểm xuyết những viên ngọc trai to cỡ hạt lựu, lung linh không thể tả nổi.
Phần thân dưới phồng nhẹ, đuôi váy dài theo động tác di chuyển của cô mà trải lên thảm đỏ, làm người xung quanh nhìn không rời mắt.
Trong đó, người nhìn cô chăm chú nhất có lẽ là Từ Côn.
Hôm nay, cậu cũng đến.
Cậu chưa từng chính thức nói lời yêu với Lâm Nhã, không phải không có dũng khí nói ra, mà ngay từ đầu cậu đã không định cho cô biết.
Lựa chọn tốt nhất để có thể ở bên cạnh một người không yêu mình có lẽ là làm bạn của họ...
Lễ cưới ngày hôm ấy không có người của cánh báo chí hay truyền thông, chỉ bao gồm thân thích họ hàng hai bên và bạn bè của họ.
Nhưng vì có người dùng điện thoại quay lại cảnh bên trong rồi đăng lên mạng, nên Lâm Nhã và chồng của mình nhận được vô vàn sự chú ý, có chúc phúc, cũng có người mắng là phung phí tiền của, làm màu.
Cho dù họ có nói thế nào, người trong cuộc vẫn hạnh phúc.
Cố nhị thiếu gia \- Cố Thiên cũng mang bạn gái đến bữa tiệc này, còn ngu ngốc nói rằng ngày trước từng theo đuổi cô dâu xinh đẹp trên sân khấu, bị bạn gái vừa đánh vừa mắng.
Lâm Ngọc thì vinh dự được làm phù dâu cho chị gái, trong lòng thầm nghĩ không biết bao giờ mới có bạn trai.
Cô cũng học tập chị, theo đuổi tổ trưởng tổ thiết kế ở Hải Đường một thời gian dài rồi, nhưng chưa có kết quả.
Chờ đến đoạn ném hoa cưới, cô dùng hết sức nhảy lên rồi chụp lấy bó hoa mà quên mất mình đang mang giày cao gót, kết quả là ngã chổng vó trong bữa tiệc.
Cô dâu và chú rể đều giật mình, vì đang đứng trên sân khấu ném hoa xuống nên không thể đến đỡ cô dậy.
Jade đứng bên cạnh thấy cô bị đau đến mức ngồi trên đất kêu rên, thở dài một hơi rồi đưa tay về phía cô.
“Ngu ngốc.
Mau đứng lên.”
Khuôn mặt điển trai vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khi Lâm Ngọc đặt tay vào lòng bàn tay anh, cảm giác ấm áp bất giác lan tỏa đến từng ngóc ngách trên cơ thể.
Anh nhẹ nhàng đỡ cô dậy, một tay ôm eo kéo cô về đến chỗ ngồi.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lâm Nhã liếc nhìn bọn họ, ánh mắt mang theo hàm ý sâu xa bắn thẳng về phía Jade.
Anh đang giúp Lâm Ngọc gỡ giày cao gót xuống, còn ngồi xổm nơi đó giúp cô xoa chân.
Như thế này mà