Hôm nay Vũ Thiên nghỉ học, họ rất lo lắng nên gọiđiện hỏi thăm. Vũ Thiên không muốn mọi người biết cô bị chặn đánh nênchỉ nói là thấy hơi mệt. Vậy mà họ cuống quýt đòi địa chỉ để đến nhàthăm cô. Vũ Thiên lôi vài lý do nào đó để ngăn cản, cuối cùng cô phảinói vài ngày nữa mời họ tới nhà cô ăn cơm, họ mới chịu thôi.
Sau đó thì hắn gọi điện.
"Cậu bị thương nặng tới mức không đi học được sao?" Thiên Vũ hỏi.
"Chỉ là không muốn người khác thấy vết thương thôi. Cậucũng biết mà, không nghiêm trọng." Trước khi nhận cuộc gọi, cô đã ngồinghĩ khá lâu khi, nụ cười của hắn...
"Tôi đến thăm cậu."
"... chúng ta có thân thiết như vậy sao?" Nhớ đến hôm qua, cô thấy... hắn rất biết lợi dụng thời cơ đi.
Thiên Vũ xụ mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại tươi cười. Vì hắn đã quyết tâm không nản lòng với lạnh lùng của cô.
"Cậu cứu tôi, tôi cứu cậu, hơn nữa tôi còn là bạn trai cậu..."
"Từng là."
"Vậy là rất thân thiết còn gì!"
"Là giả."
"Nhưng chúng ta đã hẹn hò, tay cũng đã nắm, môi..."
"Dừng lại! Chúng ta có thân thiết, được chưa?"
"Vậy tôi đến nhà thăm cậu."
"..."
"Tôi có thể giảng lại bài học hôm nay cho cậu."
"Xì, ngồi trong lớp cậu có bao giờ ghi bài cơ chứ."
"Cậu cũng để ý tới tôi làm gì sao?" Thiên Vũ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
"Thỉnh thoảng." Có cần kích động vậy không?
"Vũ Thiên, tôi thích cậu ♥♥♥!"
"Khụ khụ..." Hắn ta... Sao cô cảm thấy hắn đang vẫy đuôi nhỉ.
"Cậu thích tôi chứ?" Giọng nói hắn như đang rất chờ mong.
Tít tít tít....
Thiên Vũ mếu máo nhìn điện thoại... nhưng thà cô tắt máy còn hơn là nói không thích hoặc ghét hắn.
Vũ Thiên ôm chăn che kín mặt. Tim lại đập linh tinhrồi... Cô bỗng cảm thấy sợ, sợ cái hắn thích là khuôn mặt của cô. Mà sao cô lại phải sợ điều đấy nhỉ? Cô đâu có thích hắn! Đúng, cô không thíchhắn...
Cầm con gấu nhỏ ở gối bên cạnh lên, Vũ Thiên tủm tỉm cười: "Đáng ghét..."
Cô im lặng, thầm biết mình đã không thể có cảm xúc bình thường khi nhìn thấy hắn hay nghĩ về hắn.
..........
Trong 3 ngày Vũ Thiên nghỉ học, hắn hôm nào cũng gọi điện, nói đủ các loại trên trời dưới đất.
Còn Diệp Tinh cũng có lần gọi điện than thở về Gia Bảo, vì không thấy cô đến võ quán nên nó nhặng hết cả lên.
Khi lên forum trường, Vũ Thiên nhàn rỗi thăm fan page của mình.
Aizz, mình lại trở thành người nổi tiếng... Ảnh cô đượcchụp từ mọi góc độ, bay người, đấm, đá, nhếch mép, nhăn mày... đủ cả.May mắn là phần thông tin vẫn trống không. Rất nhiều lần cô phát hiệntrên đường về nhà có kẻ bám theo nên cố tình đi lắt léo nên chưa bị phát hiện. Không biết sau này cô có còn phải ra mặt nữa không...
oOo
Vẫn bình thản bước qua cổng trường như mọi ngày, nhưng bỗng nhiên tay cô bị ai đó kéo giật lại.
"Thủ lĩnh Orient phải không?"
Thịch. Tim đen Vũ Thiên giật thót. Giọng nói này là củaai? Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt kẻ kia liền sững lại một chút.Hắn là thủ lĩnh của Ares! Tên gì ấy nhỉ...
"Cậu đang nói gì cơ?" Giả ngu.
Âu Thần nghiền ngẫm giọng nói... nghe cũng khá giống. Mấy ngày trước khi hắn bị đánh bại liền có suy nghĩ muốn tìm hiểu thủ lĩnhOrient. Nhưng hắn đứng trước cổng trường suốt mấy ngày vẫn không thấycô, đi tìm tư liệu về gia đình trường lớp lại không có. Rất bí ẩn.
"Tôi nắm chắc 60% cô là thủ lĩnh Orient, chỉ cần tháo lính ra xác nhận là được."
Vũ Thiên có hơi hoảng một chút vì một số người bắt đầu bâu xung quan để xem.
"Sao cậu lại nói tôi là cô ấy?" Sao lại bị phát hiện nhỉ?
"Chiếc lắc tay ngôi sao cô đang đeo giống hệt của cô ta!" Hắn nhớ rõ chiếc lắc tay gắn nhiều ngôi sao đó, vì vậy ngoài nhìn mặthắn còn nhìn cổ tay của nữ sinh ra vào trường nữa.
Hỏng bét! Cô quên mất chi tiết này.
"Nhưng... lắc tay giống nhau là chuyện bình thường, mua cùng một nơi là được."
"Vậy sao?" Âu Thần cho là có lí nhưng vẫn nói tiếp: "Cứ bỏ kính ra đã."
Không ngờ hắn sẽ làm thế, Vũ Thiên liền lấy tay nhanhchóng ôm mặt mình lại. Che mặt thế này sao đánh được hắn? Lại còn có rất nhiều người đứng xung quanh.
"Bỏ tay ra xem nào!" Hắn nóng nảy, vì thái độ của cô ta càng làm hắn nghi ngờ.
"Không... cứu..." Lâu lắm rồi không kêu cứu.
"Âu Thần, mày đang làm cái quái gì vậy."
Cô giật mình khi nghe thấy giọng nói của Thiên Vũ, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Được cứu rồi!
"Ha, lâu không gặp." Âu Thần đứng dậy thả tay Vũ Thiên ra.
"Vậy sao?"
Hừ, mấy hôm nay đều thấy cái bản mặt hắn trước cổngtrường, Thiên Vũ chỉ liếc qua một cái rồi bỏ đi. Dính dáng đến hắn chỉtổ bực mình.
Thiên Vũ bước tới muốn lấy lại chiếc kính nhưng tay Âu Thần đã kịp dời đi nơi khác.
"Làm gì vậy anh bạn?"
"Đưa kính đây." Đôi mắt Thiên Vũ nhìn Âu Thần không hề có nhiệt độ.
"Sao tôi phải đưa? Của cậu à?" Hắn vẫn cố ý cợt nhả.
"Trả cho cô ấy."
"Trả hay không là việc của tôi, không cần cậu can thiệp. Ha, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Thiên Vũ không muốn nói nhiều, vươn tay chạm vào cái kính. Nhưng ngay lập tức, Âu Thần bóp mạnh, kính gãy làm đôi.
"Mày..."
"Hai người sao vậy? Ta đây chỉ muốn xem mặt cô ấy mộtchút thôi mà? Ha, nghe nói Thiên Vũ đại thiếu gia không quá gần gũi congái, nay lại ra mặt bảo vệ một cô, thật khiến người ta khó hiểu."
"Không liên