"Mày muốn gì ở cô ấy, hay muốn gì ở tao?"
"Mày thật sự nghĩ taođang muốn thứ gì đó? À đúng vậy đấy. Nhưng tao biết dù tao có nói mìnhmuốn gì, mày cũng không cho tao được."
Âu Thần nhàn nhã cầm ly rượu trong tay, không thèm nhìn kẻ trước mặt.
Thiên Vũ nói muốn gặpÂu Thần nhưng bị hắn từ chối nên Thiên Vũ đã tự điều tra để đi tìm hắn.Hiện đang là buổi tối tại bar Nam Phong.
"Mày nói đi, chỉ cần không phải là Vũ Thiên."
"Tao biết mày rất coi trọng cô ấy mà!" Âu Thần cười cợt "Càng như thế, tao lại càng muốn cô ấy."
Thiên Vũ giận dữ tóm lấy cổ áo Âu Thần: "Cô ấy không phải là người để mày trêu đùa!"
"Thì sao? Nhưng thật tiếc người tao muốn trêu đùa không phải cô ấy mà chính là mày, Đoàn thiếu gia ạ."
"Mày vẫn còn... giữ chuyện của ****** ở trong lòng sao?" Thiên Vũ như hiểu ra, nói.
"Hừ." Âu Thần quay mặt đi.
"Mày có bị điên không? Muốn trả thù cho ****** thì đi mà tìm bố mày! Vũ Thiên thì liên quan cái *** gì chứ?"
"Tao nói rồi, mục tiêu của tao không phải cô ấy, mà là chính mày! Mày thử đánh tao xem, xem cô ấy nhìn mày thế nào? Hahaha..."
Đôi mắt Thiên Vũ đỏ ngầu, tức giận vung tay quăng hắn ngã bịch xuống sàn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
"Tao sẽ không để mày thực hiện được ý đồ đó."
Thiên Vũ quay người bỏ đi. Hắn biết cô rất coi trọng cậu bé đó, nên hắn không muốn vạch trầnbộ mặt của Âu Thần cũng vì sợ cô sẽ buồn...
Thiên Vũ nhắm mắt thở dài...
Nếu cô chọn Âu Thần, liệu hắn có tôn trọng quyết định của cô mà buông tay?
oOo
"Chúng ta đang đi đâu?" Vũ Thiên hỏi.
"Tới công viên trò chơi Funny Park. Cậu đã tới đó bao giờ chưa?"
"À... rồi." Đến cùng với Thiên Vũ...
Hôm nay là chủ nhật, Âu Thần nói với cô muốn đưa cô cùng đi chơi. Cô đồng ý. Nhưng không ngờ hắn muốn đưa cô tới đây.
Vũ Thiên không nhớ côcùng Âu Thần đã ăn cái gì, chơi trò gì. Bởi, đi tới đâu cô cũng chỉ nhớtới khuôn mặt bối rối ngượng ngùng rất đáng yêu của Thiên Vũ, hơn nữalần đó là cô thực sự đã rất vui vẻ.
"Vũ Thiên cậu sao thế, có chỗ nào không ổn à?" Âu Thần gọi.
"Tôi... hơi mệt." Vũ Thiên không mệt, chỉ là cô... không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
"Vũ Thiên... cậu thích hắn phải không?" Âu Thần nhìn cô hỏi.
"Ai cơ?"
"Thiên Vũ."
"Thật ra cậu ấy là..."
"Tôi đã biết."
"Gì..."
"Tôi biết hắn thíchcậu, cậu cũng... thích hắn." Âu Thần ngồi xuống ghế đá, ra hiệu cho côcùng ngồi xuống, "Chỉ là tôi vẫn cố chấp với tình cảm của chính mình."
Vũ Thiên vẫn im lặng nghe hắn nói.
"Tôi biết mình không có chỗ nào bằng được hắn. Ngay cả một gia đình trọn vẹn tôi cũng không bằng."
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Trước kia mẹ tôi và cha Thiên Vũ là một đôi chuẩn bị tiếntới hôn nhân, nhưng bỗng vì sự chen ngang của mẹ hắn mà hôn ước bị hủybỏ. Ông ta đã ruồng ***** tôi để lấy người phụ nữ đó. Mẹ tôi đã rất đaukhổ, và sự xuất hiện của cha tôi đã cứu sống cuộc đời bà. Nhưng sau đóvài năm, bà lại phát hiện người mà cha tôi yêu trước nay... lại là mẹcủa Thiên Vũ. Họ đã cãi nhau trước mặt tôi. Mẹ tôi khóc rồi bỏ bỏ chạykhỏi nhà, cha tôi thì chỉ ngồi lại trên ghế và suy nghĩ. Ngày sau hômđó, tôi mới biết mình đã mất mẹ."
Hắn đang thuật lại một câu chuyện có thật, ấn đường hắn nhăn lại, bàn tay hơi run.
Vũ Thiên không ngờ kẻ có tính cách cợt nhả như hắn lại có câu chuyện quá khứ buồn như vậy.
"Cho nên Vũ Thiên, cậu đừng thích hắn."
"Thiên Vũ không có lỗi gì cả."
"Tôi biết, nhưng tôi không nghĩ hắn xứng đáng có được cậu!"
Âu Thần đang đánh cược sự quan trọng giữa Thiên Vũ và cậu bé kia.
"Cậu như vậy có phải hơi quá đáng không?" Vũ Thiên đứng dậy.
"Trong tay tôi không có gì cả! Chẳng lẽ cậu cũng muốn rời bỏ tôi để đến với hắn?"
"Tôi không bỏ cậu, đừng dùng từ đó. Chúng ta vẫn là bạn." Cô nhăn mày.
"Tôi không muốn..."
"Chuyện này không thểdựa vào hoàn cảnh để nói. Tôi chưa từng muốn làm tổn thương cậu. Tôithích cậu, nhưng là cậu của trước kia, chứ không phải cậu của bây giờ."Một người chỉ biết ghen ghét, thù hận, tiêu cực.
"Cậu của hiện tại... tôi không thể nào yêu thích nổi."
Vũ Thiên rất buồn khi nói ra những lời này, nhưng mà cô vẫn phải nói, bởi cô không muốn hắn sống như thế này nữa.
"Tôi về trước....."
Vũ Thiên cứ đi xa dần cho đến khi Âu Thần không còn nhìn thấy cô nữa. Ánh mắt hắn hiện lên từng vệt đỏ sậm.
"Tôi của hiện tại? Tôi của hiện tại và tôi của trước kia chẳng có gì khác nhau cả. Haha...dùng đến cả thủ đoạn này mà vẫn không thể bằng tên đó!!"
Tiếng cười của hắn nhỏ dần nhỏ dần khi thấy ánh mắt mọi người nhìn mình. (bi hài lẫn lộn :v)
oOo
"Anh Vũ, đây là chiếc bánh em tự tay làm... mong anh sẽ thích."
Canteen lại lần nữa có chuyện để hóng hớt.
Vâng, đây là một cô bé rất dũng cảm. Không chỉ vì cô bé đang tỏ tình với hotboy no.1, mà cònđang tỏ tình với "nam nhân của thủ lĩnh". Và thế là cô bé nhận được rấtnhiều ánh mắt bái phục.
Thiên Vũ thì vẫn ngồitại bàn, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem trước mắt cho đến khi có mộtbàn tay xinh đẹp đẩy chiếc bánh kia lại chủ của nó.
Người trong canteen càng ngày càng kích động, vì... thủ lĩnh đã đến... hơn nữa lại còn không đeo kính...
Vũ Thiên đẩy hắn ngồivào trong sau đó ngồi xuống cạnh. Tiện thể nhìn cô bé kia rồi cười mộtcái. Cô bé cúi đầu quay đi, thầm nghĩ giá mà mình biết tự lượng sức sớmhơn...
"Nhìn cái bánh ấy lâuthế... chẳng lẽ cậu thích nó sao?" Vũ Thiên sợ sự u ám trong đôi mắthắn, cũng sợ hắn