"Làm bạn gái tôi nhé?"
Vũ Thiên trừng mắt. Vừa rồi "họ" kéo đến rủ cô cùng đi ăn "liên hoan"mừng chiến thắng. Nhưng nhớ đến lời hứa với cậu ta nên cô đành nói bừamột lý do và lùi đến hôm sau. Họ có hơi tiếc vì đang rất bừng bừng khíthế nhưng cũng đành tạm biệt cô ra về.
"Cậu nói cái gì?"
Thiên Vũ vừa thở vừa nói. Khó khăn lắm cậu mới cắt đuôi được đám nữ sinh kia rồi chạy lòng vòng đến đây. Có lẽ cậu đã để cô chờ đến hơn 5 phút.
"Làm bạn gái tôi nhé!"
"Đây là cái quan trọng cậu muốn nói à?"
"Ừ."
"Tôi không thích bị người khác lôi ra làm trò đùa."
"Tôi không đùa."
"Lý do. Cho tôi một lý do. Chắc hẳn đó không phải do cậu thích tôi?"
"Lý do thì cậu cũng biết, là cô gái sáng nay."
Vũ Thiên nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu muốn tôi đóng giả bạn gái cậu?"
"Haha, đúng thế." Thiên Vũ cười cười.
"Xin lỗi, cậu tìm người khác đi." Vũ Thiên định quay đầu bỏ đi nhưng chợt nghe cậu ta nói.
"Nhưng không phải cậu thì không được."
Vũ Thiên quay đầu lai: "Tại sao?"
"Vì cậu không thích tôi?"
"Sao cậu biết tôi không thích cậu?"
"Vậy cậu thích tôi sao?" Thiên Vũ nhướn mày hỏi.
"Không." Đáp lại ngay lập tức.
"Những cô gái thích tôi thì không thể, cậu nhìn những cô gái sáng nay thì biết."
"Rất phiền phức." Nhớ lại cảnh hồi sáng, Vũ Thiên không khỏi nhíu mày.
"Còn những cô gái không thích tôi đều có người họ thích." Nên họ sẽ không đồng ý.
"Cậu có thể