"Không có ai tên Trịnh Ngọc Linh ở lớp 12A sao?" Thiên Vũ khó hiểu.
"Không có." Mạc Thiếu Phong cất điện thoại vào túi, nói.
"Sao tự nhiên lại muốn tìm hiểu về con gái vậy?" Lâm Hạo cười cười.
"Chỉ là..."
"Tránh ra!!!!"
Chưa nói hết câu, Thiên Vũ đã thấy một vật thể đang bay từ trên cầu thang xuống. À, là con người...
Bịch!!! Vũ Thiên ngã từ trên cầu thang xuống, được ai đó làm đệm thịt ình.
"Là cậu?"
"Là cậu?"
Lúc cảm thấy an toàn, cô mới ngẩng đầu lên, nhận ra mình đang nằm gọn trong ngực của "hắn".
"Cậu định làm người nhện đó hả?" Nét mặt của Thiên Vũ như là đang chịu đau nhưng vẫn cố nói đùa một câu.
Cô trừng mắt. Chẳng phải tại ngươisao? Hết tiết 2, cô đang định xuống canteen thì bị ai đó đẩy ngã xuốngcầu thang. Vốn nghĩ kẻ học võ như cô có thể tiếp đất dễ dàng nhưng lạithấy hắn dưới chân cầu thang, kết quả là không có đất để hạ cánh.
Ngẩng đầu lên nhìn, kẻ đẩy cô ngã đã biến mất.
Thiên Vũ thấy cô không trả lời liền dùng tay xoay mặt cô nhìn về phía mình "Này, cậu định ngồi trên người tôi bao lâu nữa hả?"
"Á..." Vũ Thiên giật mình nhận ra tư thế của mình và hắn đang vô cùng mờ ám liền đứng bật dậy.
"Không cảm ơn tôi sao?" Hắn cũng đứng dậy phủi phủi quần áo.
"Cậu nghĩ rằng tôi tự nhiên mà ngã cầu thang à?" Ở trường, ngoài fan của hắn ra thì cô chẳng gây thù oán với ai cả.
"Là cô ta làm?" Ý cười trên mặt hắn biến mất.
Vũ Thiên không nhìn rõ mặt nhưng cô có thể chắc chắn mái tóc nhuộm đỏ đó là của Lan Hoa.
"Xin lỗi..." Thiên Vũ có cảm giác áy náy.
"Tay cậu chảy máu kìa." Cô kéo cánh tay hắn và nhìn vết thương nhỏ đang chảy máu. Cọ vào đâu vậy?
"Không sao."
"Đến phòng y tế đi."
"Rửa đi là được mà."
"Sẽ nhiễm trùng."
Lâm Hạo liếc liếc hai người đang nói chuyện mà quên đi sự tồn tại của hắn và Thiếu Phong. Tiếp theo kéo Thiếu Phong lên tầng.
"Hay là cậu đưa tôi đến phòng y tế?" Thiên Vũ cúi người đối mặt với cô, đề nghị.
"Được."
Hắn bất ngờ vì cô đồng ý, tủm tỉm đi theo sau cô đến phòng y tế.
"Không có ai trong này cả."
"Vào đi, tôi sẽ băng cho cậu."
Thiên Vũ ngồi xuống, chăm chú nhìn cô đang cẩn thận sát trùng, bôi thuốc ình.
"Nhìn nữa mặt tôi sẽ thủng mất." Dán nốt chiếc băng cá nhân lên cánh tay hắn. Xong.
"Con gái bình thường bị nhìn như vậy sẽ đỏ mặt và luống cuống tay chân." Thiên Vũ nói.
"Cậu tự tin về mị lực của mình như vậy sao?"
Không trả lời, lúc sau hắn nói: "Bỏ kính ra cho tôi xem khuôn mặt cậu được không?"
"Không..."
Chưa nói hết, kính của Vũ Thiên đã bị kéo ra, nằm gọn trong tay hắn.
"Cậu làm cái gì vậy!"
Có cần phải thần bí vậy không? Hắn vừa tháo kính ra cô đã lấy tay che mắt lại.
Chẳng nhìn thấy gì cả.
Giật lấy chiếc kính đeo lại, Vũ Thiên mặc kệ hắn và đi lên lớp.
Vừa bước vào lớp, Vũ Thiên đã thấy Diệp Tinh và Huân Trì cặm cụi làm gì đó ở bàn học của cô.
"Cậu làm cái gì...." Trên bàn học Vũ Thiên hiện tại có la liệt một đống rác, Diệp Tinh và Huân Trì đang cố dọn dẹp chúng.
"Vũ Thiên..." Khuôn mặt Diệp Tinh chứa đầy phẫn nộ, vừa thấy Vũ Thiên mới dịu lại một chút.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Vũ Thiên ngừng một chút... Hừ, lại là cô ta!
"Cậu đã đắc tội gì với hoa khôi mà phải để cô ta đến tận nơi mà phá vậy?" Một bạn nữ tò mò hỏi.
"Hoa khôi?"
"À, cậu mới chuyển vào nên không biết.