Q4 – BINH PHÁP – CHƯƠNG 109: MẪU THAI ĐỘC THÂN
Editor: Luna Huang
Nói chuyện? Nói chuyện yêu đương?
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm đang uống trà, trực tiếp đem trà đầy miệng phun hết ra, “Khụ khụ khụ. Khụ khụ khụ. chờ chút, Tử Viết đại nhân, ngươi nói muốn quân thượng cùng Tôn Đóa, nói chuyện gì?”
“Nói chuyện yêu đương.” Tử Viết nghiêm trang cầm trúc giản, “Vì để cho A Đóa mau chóng khôi phục ký ức, Thất Tuyệt ngươi bắt đầu từ ngày mai, vừa dạy nàng sao chép《 Binh Pháp Tôn Tử 》, vừa hảo hảo nói chuyện yêu đương với nàng.”
“Khụ khụ khụ.” Nhạc Ngũ Âm chính ở chỗ này khụ đến đầy mặt đều đỏ, Cố Thất Tuyệt trái lại rất bình tĩnh, giữ cằm rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới chậm rãi nói, “Lý do?”
“Bởi vì, chỉ có để cho nàng cảm thụ được một màn quen thuộc nhất của ngày xưa, mới có thể làm cho nàng khôi phục ký ức.” Tử Viết rất nghiêm túc giải thích, “Đối với A Đóa mà nói, đoạn sinh hoạt ở Linh Thư cung, chỉ có hai chuyện để cho nàng ấn tượng sâu nhất —— đầu tiên là mỗi ngày kiên trì sao chép《 Binh Pháp Tôn Tử 》m thứ nhì là mỗi ngày kiên trì len lén thích ngươi…”
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, Nhạc Ngũ Âm lại thâm sâu chấn kinh một lần: “Thiệt hay giả đây, Tôn Đóa đại nhân năm đó, vẫn luôn len lén thích quân thượng?”
“Kỳ thực cũng không tính là len lén, đều có thể nói là công khai rồi.” Bác ở bên rất phối hợp tới một câu, “Nên, coi như là chuyển thế, coi như là bị mất ký ức, coi như là tính cách biến hóa, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng, vẫn là thích lão Cố như vậy… Ân, đây cũng rất dễ giải thích, vì sao nàng nhìn thấy lão Cố, lập tức thổ lộ.”
Có phải hay không a, có phải hay không a, Nhạc Ngũ Âm rất khiếp sợ mở to hai mắt, lại nhịn không được quay đầu nhìn Cố Thất Tuyệt, người sau trái lại rất lãnh tĩnh, như có điều suy nghĩ suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới kinh ngạc nói: “Các ngươi là nói, A Đóa trước đây thích ta?”
Xác định, khẳng định, cùng với nhất định!
Lúc này, ngoại trừ ba tiểu la lỵ bất minh ra, tất cả mọi người rất chỉnh tề gật đầu, Nhạc Ngũ Âm càng có chút phát điên: “A a a, quân thượng, lẽ nào ngươi đều không có cảm giác được, Tôn Đóa đại nhân trước đây ở Linh Thư cung, đối với ngươi không giống với người khác sao?”
Trầm mặc, Cố Thất Tuyệt giữ cằm, lâm vào trầm mặc đến mê mệt…
Thẳng đến thật lâu sau, lúc này hắn mới đang cầm nước mực trà, có chút mê hoặc hơi nghiêng đầu: “Ngô, các ngươi vừa nói như vậy, hình như ban đầu ở Linh Thư cung, A Đóa quả thực… Ân, quả thực mỗi lần đưa cơm đến cho ta, cũng sẽ cho thêm nhiều chút mực nước.”
“Phốc!” Nhạc Ngũ Âm lại nhịn không được phun một lần, “Đây coi là bất đồng cái gì a, quân thượng ngươi suy nghĩ lại một chút, ngươi cũng không có cảm thụ được sao?”
“Không có a.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang trả lời, “Ta nhớ kỹ khi đó ta cùng A Đóa hầu như không có lén lui tới gì nhiều, tối đa cũng chính là giúp nàng sửa áo giáp này nọ thôi.”
“Chờ chút, sửa áo giáp?” Bao quát cả Nhạc Ngũ Âm, Tử Viết cùng Bác tất cả đều miệng đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, sửa áo giáp.” Cố Thất Tuyệt mạn bất kinh tâm phất tay một cái, “Ta nhớ kỹ khi đó, áo giáp của A Đóa cách mấy tháng sẽ hư hao một lần, sau đó nàng thường gọi ta đến hành cung của nàng, giúp nàng sửa áo giáp.”
“Sau đó?” Nhạc Ngũ Âm cùng Tử Viết các nàng hai mặt nhìn nhau.
“Sau đó, ta giúp một tay sửa chữa, nhưng áo giáp thực sự rất khó sửa, mỗi lần sửa tu đến đều không sửa được, cũng là rất thần kỳ…”
“Tiếp sau đó?”
“Không có tiếp sau đó nữa a, A Đóa thấy ta sửa khổ cực như vậy, phỏng chừng cũng là cảm thấy áy náy, sẽ khuyên ta nghỉ ngơi một hồi trước, uống trà này nọ.”
“Ách, khuya khoắt, nghỉ ngơi uống trà trong hành cung của nàng?”
Vọng Thư Uyển
“Đúng vậy, ta cảm thấy đây nhất định không được, nếu đáp ứng sửa chữa giúp nàng. Vậy nhất định phải sửa xong mới hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không làm sao đối mặt với nàng cùng trà…”
“Rất tốt, quân thượng ngươi đừng nói nữa!” Nhạc Ngũ Âm nghe đến đó, nhịn không được yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy trong lòng có thật nhiều điều muốn mắng chửi, con mẹ nói không biết nên mắng từ đâu mới tốt.
Tử Viết cùng Bác cũng là vẻ mặt cổ quái, hai người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, vẫn là Bác rốt cục nhịn không được, ho nhẹ mấy tiếng nói: “Khụ khụ, lão Cố a, ngươi chưa từng có nghĩ tới, vì sao trong cung có