Q5 –VÔ ƯU– CHƯƠNG 124: HỌC HÀNH PHẢI NÓI ĐẾN PHƯƠNG PHÁP
Editor: Luna Huang
Nói xuất phát, liền xuất phát…
Trừ tịch qua đi, sáng sớm ngày thứ hai, Cố Thất Tuyệt mang theo Nhạc Ngũ Âm còn buồn ngủ, cùng với một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ sỏa hồ hồ còn chưa tỉnh ngủ, mượn bốn con ngựa trắng của Tử Viết cùng Thanh Đồng chiến xa xuất phát.
Về phần tại sao phải mang một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ theo, hắn giải thích như vậy —— “Bởi vì thành tích học tập của tỷ tỷ các ngươi, ta đã không trông cậy vào, vẫn là từ chố Ngọc Địch nhi các ngươi, chọn ra một mầm móng tốt.”
“Đừng nói như vậy chứ!” Tử Viết tới đưa tiễn, lần thứ hai an ủi Nhạc Ngũ Âm, “Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, ngươi phải để cho nàng chép thơ Đường cũng không phải cách…, nhìn cái này, đây là phương pháp giáo dục mới, đêm qua ta không ngủ chuyên môn chuẩn bị cho Ngũ Âm.”
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, người chung quanh tất cả đều hiếu kỳ nhìn qua.
Sau đó, bọn họ liền thấy từ trong lòng ngực Tử Viết lấy ra một quyển tập thoạt nhìn rất dầy, đợi được mở ra, có thể thấy mặt trên có hàng chữ đoan đoan chính chính viết —— 《Ba Nghìn Đề Thơ Đường Điền Vào Chỗ Trống 》
Rất tốt, không biết vì sao, thấy thứ điền vào chỗ trống thế này, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên liền không nhịn được hết hồn: “Chờ chút, điền vào chỗ trống nghĩa là?”
“Điền vào chỗ trống nghĩa là…” Tử Viết cười tủm tỉm mở tập ra, sau đó một đám người ở bên cạnh nhìn trợn mắt hốc mồm ——
“________, trực qua vân phàm tề thương hải”
“________, nhất thủy trung phân bạch lộc châu”
“Thời kỳ Đường vẫn thịnh, thi nhân có thành tựu tối cao đại biểu thơ ca là ________, trong đó được xưng là thi tiên chính là ________, trong tác phẩm của hắn, ngũ ngôn tuyệt cú biểu đạt cảnh nhớ quê hương là ________”
“Đường đại thi nhân Bạch Cư Dịch, tự là ________, tân nhạc phủ đề xướng của hắn ________, danh tác phẩm tỳ bà hành, câu tiếp theo của ‘Thiên hô vạn hoán thủy xuất lai’ là ________”
Mục trừng khẩu ngốc a, tất cả mọi người tại chỗ tập thể mục trừng khẩu ngốc nhìn, sau đó cũng không biết là ai đi đầu, mọi người đột nhiên chỉnh tề quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm, trong ánh mắt tràn đầy đồng tình cùng thương hại. . .
Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?
Đáng thương tiểu mỹ nhân tỳ bà ngự tỷ, trợn to hai mắt sỏa hồ hồ, lại đột nhiên rùng mình ở trong gió rét: “Chờ chút, để ngân gia, để ngân ngân yên tĩnh một chút trước, Tử Viết đại nhân ý của ngươi là. . .”
“Không sai, từ giờ trở đi, ngươi cũng không cần học thơ Đường nữa, cứ điền vào chỗ tróng là được.” Tử Viết cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cũng không cần nhiều, mỗi ngày làm năm trăm đề là đủ rồi, làm xong giao cho Thất Tuyệt sửa.”
“Hình như có thể a.” Cố Thất Tuyệt ở bên rất tán đồng gật đầu, “Sai một lần trừ một điểm, trừ mỗi điểm phạt chém một trăm bài thơ Đường, nền móng của phương pháp này rất tốt.”
“Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy.” Tử Viết rất tự hào gật đầu, đưa sách điền vào chỗ trống cho Nhạc Ngũ Âm, “Giáo dục là phải để ý phương pháp, Thất Tuyệt ngươi lúc trước quá thô bạo, chỉ biết là tiến hành phương pháp giáo dục nhồi cho vịt ăn cho Ngũ Âm, không có để cho nàng chân chính lý giải thơ Đường. . . Ngũ Âm, đừng khóc, vi sư biết ngươi chịu ủy khuất.”
Vọng Thư Uyển
“À không, ta không ủy khuất, ta muốn trở về tiếp tục chép thơ Đường được không?” Nhạc Ngũ Âm lệ rơi đầy mặt ngẩng đầu nhìn trời, đột nhiên cảm thấy ánh dương quang hôm nay thật chói mắt, chói mắt đến cho người thật muốn rời nhà trốn đi.
“Đi thôi, đi thôi.” Cố Thất Tuyệt đã Thanh Đồng chiến xa, nằm ở trên ghế nằm.
Còn có thể nói cái gì, Nhạc Ngũ Âm lệ nóng doanh tròng nhìn trời, một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ cứ như vậy lên Thanh Đồng chiến xa, chậm rãi khởi hành, đến bình nguyên ngoài thành.
Bác các nàng vẫn đang đứng ở cửa thành, xa nhìn Thanh Đồng chiến xa dần dần tiêu thất trong sương mù dày đặc, Tử Viết đột nhiên có chút lưu luyến không rời, nhịn không được giơ tay lên thở nhẹ nói ——
“Ngũ Âm, Ngũ Âm, ngươi phải làm bài thật tốt a, chờ qua một thời gian ngắn trở về, ta sẽ bố trí thêm nhiều đề cho ngươi làm. . .”
Phanh, giờ khắc này, trong sương mù dày đặc đột nhiên truyền đến nhất thanh muộn hưởng, sau đó chợt nghe tiếng kinh hô của Ngọc Địch nhi các nàng: “Ai, tỷ tỷ, ngươi sao lại ngã xuống xe rồi. . .chờ một chút, ngươi lầm rồi, sách điền vào chỗ trống chỉ dùng để viết, không phải là để ăn nha.”
————————————
“Thần hồn của bộ tộc Khôi Nha, không phải là dùng để ăn, chí ít bây giờ không phải!”
Hầu như đồng thời, trong thiên ma giới tàn bạo hoang vắng, thanh âm trầm thấp của Ma quân chính như sấm sét nổ vang, quanh quẩn trên ngọn núi hắc ám, để vô số vực ngoại thiên ma