Q5 –VÔ ƯU– CHƯƠNG 127: XUÂN MIÊN BẤT GIÁC HIỂU
Editor: Luna Huang
Nhân sinh nơi nào bất tương phùng.
Sáng sớm, trên đường đi thông Thiên Hương thành, tam phương nhân mã rất thần kỳ gặp nhau, đều sắp có thể tụ thành một bàn mạt chược rồi.
Mê mệt nhìn nhau trong nháy mắt, mấy con xà ma huyết sắc chợt hí, dường như ngửi được khí tức tử địch, dữ tợn hung ác nhảy ra, xà tín như kiếm, thẳng lấy yết hầu của Cố Thất Tuyệt.
“Cẩn thận!” Phương Bất Phì chân quân cùng đám tử bào kiếm tiên, không khỏi kinh hô một tiếng.
“Nhìn rất quen mắt a.” Cố Thất Tuyệt thản nhiên gõ gõ tay vịn ghế nằm, lại quay đầu nhìn Nhạc Ngũ Âm, ” Sai một bài chép một trăm lần, giải quyết xong chúng nó, ngày hôm nay cũng không cần chép phạt.”
Thật vậy chăng? Thật vậy chăng?
Nhạc Ngũ Âm vốn có ủy khuất, chờ nghe nói như thế, nhất thời trước mắt sáng ngời, rất hưng phấn nhặt tỳ bà ngọc thạch lên: “Ngao ngao ngao, Ngọc Địch nhi, đi theo ta!”
Cũng là liều mạng, mới không nói nhiều, vị tiểu mỹ nhân ngự tỷ tỳ bà này tinh thần đại chấn, lập tức mang theo một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ, tức giận tiến ra đón: “Ngao, vì không chép phạt… Giết chết chúng nó!”
Chớ từ đàn một khúc, viết《 Tỳ Bà Hành 》cho chàng!
Trong sát na, huyền âm tỳ bà, nhất thiết lẫn lộn với tiếng chói tai, một đám nhạc khí muội tử xuy địch lộng tiêu xao chung nổi trống, nhạc thanh hợp tấu thanh quang phong nhận, dường như bão tố gào thét bắn ra!
Sưu sưu sưu!
Một con xà ma vọt tới trước mặt, không kịp né, nhất thời bị phong nhận gào thét bắn trúng, không khỏi kêu rên rơi xuống, nhưng mấy con xà ma khác lập tức túng nhảy né tránh, dường như hư ảnh hung mãnh vọt tới.
Vụ khí huyết sắc tràn ngập,, thân ảnh của bọn họ dường như sấm sét, túng nhảy nhanh đến mắt thường hầu như vô pháp bắt được, trong mắt xích hồng tràn đầy tàn nhẫn, xà tín như kiếm hí lộ ra, càng quỷ dị kéo dài đến mấy trượng.
“Đọc bài đó.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực uống trà.
“Bài nào?” Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu lại.
“Điền vào chỗ trống.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc nhắc nhở.
“Điền vào chỗ trống?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ mở to hai mắt, thế nhưng lập tức phản ứng kịp, “Các muội muội, đọc bài đó.”
“Được ~” Một đám nhạc khí tiểu tỷ tỷ giật mình, lập tức xuy địch lộng tiêu thay đổi từ khúc nhẹ nhàngm sau đó trong làn điệu của Xuân Ý Liễu Nhiên, Nhạc Ngũ Âm ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ngâm xướng ——
“Xuân miên bất giác hiểu, xử xử văn đề điểu, dạ lai phong vũ thanh, hoa lạc tri đa thiểu?”
Vọng Thư Uyển
Đúng vậy, đần như thế nào đi nữa, nói như thế nào cũng là vừa làm bài điền vào chỗ trống, nên lúc này tuy rằng nàng ấp úng, nhưng vẫn là trong làn điệu nhẹ nhàng, ngâm xướng ra bài《Xuân Hiểu 》.
Giờ khắc này, quang lóng lánh trong hư không, chợt hóa thành một mảnh rừng đào nở rộ, hoa đào phồn thịnh nở ra, rặng mây đỏ rực rỡ, hương khí doanh mãn, còn có hoàng oanh trên cành đào khẽ hót, để trời đông giá rét, thêm vài phần xuân ý dạt dào…
“Cái gì?” Mấy con xà ma đang túng nhảy mà đến, kinh ngạc ngẩng đầu.
Hầu như đồng thời ở nơi này, một trận gió mát phất qua, hoa đào đầy cây chập chờn, hoa rơi rực rỡ, vô số cánh hoa phảng phất mưa xuân rơi, bao phủ tất cả các cây ở bên trong.
Cánh hoa đào này, thoạt nhìn nhu nhược phiêu nhiên, rồi lại phảng phất dường như mang theo linh khí, nhẹ nhàng rơi vào trên người mấy con xà ma.
Một con xà ma chính túng nhảy mà đến, ngửi được hương khí hoa đào, đột nhiên có chút đầu váng mắt hoa, không khỏi hơi chậm lại, không khỏi ngạc nhiên ngửa đầu.
Gió mát phất qua, một mảnh cánh hoa vừa vặn rơi vào trên cánh tay của nó, lợi trảo đang muốn gào thét chụp vào Nhạc Ngũ Âm, không khỏi dừng lại ở trong không khí, giống như là đột nhiên bị cánh hoa cố định, cũng vô pháp tiến về trước.
“Tê!” Khuôn mặt dữ tợn hơi kinh ngạc, con xà ma này nhất thời phản ứng kịp, liền muốn cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng trong sát na này, cánh hoa đào đón gió bay múa, tất cả đều rơi vào trên thân thể dữ tợn của nó, thân thể dính đầy cánh hoa lung lay lắc lắc, giống như là uống nhiều rượu hoa đào.
Trên thực tế, không chỉ là nó, ngay cả mấy con xà ma hai bên trái phải, dĩ nhiên cũng vào thời khắc này bị mưa hoa đào cuốn vào trong đó, phất phới cánh hoa đào bay tán loạn, thoạt nhìn là mềm mại như vậy, nhưng rơi xuống trên người chúng nó, lại nặng đến nghìn quân, ép tới chúng nó hầu như vô pháp