Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 132: PHẢI CÓ LỄ PHÉP
Editor: Luna Huang
Chính ngọ, bầu trời Thiên Hương thành, mây đen như nộ trào cuộn trào mãnh liệt mà đến!
Giờ khắc này, hôn ám vô biên vô tận, nuốt sống toàn bộ Thiên Hương thành, trong âm trầm để kẻ khác hít thở không thông, một đạo tử điện ngân xà cắt phía chân trời, đánh vào sát biên giới thành lâu, đánh cho loạn thạch bay lên không bụi mù sôi trào.
Nhưng đó cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, ngày lúc tử điện ngân xà cắt phía chân trời này, đồng thời trong mây đen mênh mông cuộn trào mãnh liệt, chợt có một cái đầu dữ tợn thật lớn, tàn bạo gầm thét thong thả lộ ra!
“Đó, đó là…”
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Ngũ Âm, chính là xà ma lần thứ hai lần thứ hai, chỉ là chờ nàng nhìn rõ cái đầu dữ tợn trong mây đen xong, lại chợt đảo hít một hơi lãnh khí: “Đó là, đó là…rồng?”
“Không, đó không phải là rồng!” Hầu như đồng thời, Phương Bất Phì chân quân trợn mắt hốc mồm, chợt kinh hãi đến cả người run run, “Nghiệt long, đó là nghiệt long, đó là nghiệt long của Đông Hải!”
Lời vừa nói ra, toàn trường rung độngồ lên, mọi người theo bản năng đồng loạt kinh hãi lui về phía sau, Nhạc Ngũ Âm ngạc nhiên quay đầu: “Chờ một chút, nghiệt long của Đông Hải kia, chính là cái con được các đại tiên thành liên hợp treo giải thưởng…”
“Là nó, chính là nó.” Phương Bất Phì chân quân vẻ mặt khổ sáp, “Ngũ Âm cô nương, ngươi cũng biết nghiệt long này chứ?”
(Luna: Haha, bả bị bắt học bài để đi tiêu diệt con này, bài học chưa xong rồng xuất hiện rồi. Đúng như tên, nghiệt long)
Há chỉ là biết a, Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ hai mắt đờ ra, đột nhiên nhớ tới biểu ngữ trong viện nhạc phường kia —— “Đơn cách ngày giết rồng còn 235 ngày…”
Chờ một chút, cái này không quan trọng, quan trọng là, dáng vẻ khí thế độc ác ngập trời này của nghiệt long Đông Hải, làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện ở Thiên Hương thành, chẳng lẽ nói nó ngán ăn tu chân giả tới cửa trảm yêu trừ ma ở Đông Hải, nên dự định đến ăn vài người ở đây, thay đổi khẩu vị thanh đạm chút?
Rất có thể a, giờ khắc này, đầu của nghiệt long từ trong mây đen lộ ra, cực kỳ dữ tợn tàn bạo, trong con mắt rồng phóng xuất quang mang xích hồng trăm trượng, dọc theo Thiên Hương thành chậm rãi xẹt qua, long uy vô hình như sơn nhạc nguy nga, trấn áp mấy nghìn tu chân trong thành đều thở không nổi.
“Chúng ta, chúng ta có thể chống đỡ được không?” Mười mấy tiên thương bị xích quang trăm trượng trong mắt rồng đánh trúng, không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau, chỉ cảm thấy thần hồn đều run nhè nhẹ.
“Không, không biết.” Trong miệng Phương Bất Phì chân quân một mảnh khổ sáp, lại cũng chỉ có thể khẽ cắn môi, miễn cưỡng chấn lên tinh thần, “Việc đã đến nước này, coi như là chống không được cũng phải chống, chỉ tiếc thành chủ đại nhân vân du tại ngoại, nếu như hắn ở nơi này, coi như là chống lại nghiệt long này cũng có sức đánh một trận.”
Không biện pháp khác, mười mấy tiên thương hai mặt nhìn nhau, tất cả đều đem hết toàn lực thôi động pháp khí, mấy trăm danh tử bào kiếm tiên tuy rằng khắp cả người phát lạnh, thế nhưng lấy tiền làm việc, cũng chỉ có thể lấy dũng khí, ngự kiếm bay lên trời.
Không nhìn, nghiệt long dữ tợn trong mây đen lạnh lùng nhìn bọn họ, giống như là đang nhìn một đám kiến hôi không biết lượng sức, trong sát na giận dữ hét một tiếng, thân thể nghìn trượng từ trong mây lộ ra hơn phân nửa, bộc phát ra khí tức cuồng bạo, hung tợn gầm hét lên ——
“Phương Bất Phì, ai là Phương Bất Phì…hàng của ngươi đến rồi!”
Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, mấy trăm đạo kiếm quang gào thét bay lên không, đột nhiên lảo đảo đụng vào nhau, một đoàn tử bào kiếm tiên như bánh chẻo rơi xuống.
Vọng Thư Uyển — Luna: Haha, nó to xác như vậy bày khí thế cho lắm vào hóa ra chỉ là tên giao hàng)
“Cái quỷ gì, chúng ta có nghe lầm hay không?” Mười mấy tiên thương mục trừng khẩu ngốc, đột nhiên rất chỉnh tề quay đầu nhìn Phương Bất Phì, người sau đồng dạng mất trật tự trong gió, “Hàng, hàng gì, hàng là cái gì?”
“Hồn đạm, đến cùng ai là Phương Bất Phì?” Thấy một đám người phía dưới tập thể đờ ra, nghiệt long Đông Hải rất không nhịn được, lại tức giận rống lên một lần, “Ta hỏi lần nữa, còn không có người đáp, liền trực tiếp bao vây…”
Oanh!
Còn chưa kịp rống xong, đột nhiên oanh một tiếng, trực tiếp từ trong mây đen rơi xuống, thân thể nghìn trượng trọng trọng rơi ở ngoài thành.
“Ách?” Mọi người trong Thiên Hương thành mục trừng khẩu ngốc.
Cũng không cần bọn họ kịp phản ứng, sau một khắc, nghiệt long Đông Hải vừa đập mặt đất ra cái hố to, phẫn nộ gầm nhẹ giãy giụa nhảy lên, trên mặt dữ tợn sưng đỏ một khối lớn, giống như là