Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 143: ĐÂY CŨNG CÓ THỂ XẾP ĐỦ MỘT BỘ
Editor: Luna Huang
Giờ này khắc này, bạo tạc qua đi, tàn hồn của con xà ma kia, đã phấn thân toái cốt.
Nhưng ở trong khí lãng sôi trào, hư ảnh nổ tung sứt mẻ, trên không trung xẹt qua một đạo đường cong, vừa vặn rơi vào trong tay của Nhạc Ngũ Âm.
“Ai?” Nhạc Ngũ Âm có điểm mờ mịt mở to hai mắt, mấy giây sau, chờ nàng nhìn rõ đồ trong tay, đột nhiên mục trừng khẩu ngốc ——
“Đây, đây là… Quân thượng?”
Không sai, hư ảnh sứt mẻ rơi ở trong tay, tuy rằng bị nổ có điểm không rõ, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân biệt, vẫn có thể nhận rõ đó là một con búp bê vải nhỏ bị hỏng, cho người ngạc nhiên là, hình dạng của búp bê vải nhỏ này, giống như là Cố Thất Tuyệt.
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm sỏa hồ hồ quay đầu, Phương Bất Phì chân quân cùng một đám tử bào kiếm tiên cũng theo quay đầu, rất chỉnh tề nhìn Cố Thất Tuyệt.
Không nói chuyện, Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ vươn tay, tiếp nhận búp bê vải nhỏ kia, trầm mặc không nói nhìn…
Sơn lâm, hình như đột nhiên vào giờ khắc này trở nên an tĩnh, ánh dương quang từ trong hư không chiếu đến, tỏa trên gò má của Cố Thất Tuyệt, hiện lên gương mặt có điểm chói mắt, thấy không rõ vẻ mặt của hắn…
Nhưng chẳng biết tại sao, mọi người lại đều vào giờ khắc này, cảm giác được cái loại tâm tình phức tạp phát ra từ hắn.
Nhạc Ngũ Âm rất nỗ lực mở to hai mắt, có trong nháy mắt như vậy, trong dương quang có chút chói mắt, nàng hình như thấy Cố Thất Tuyệt đang…đó, đó là ảo giác sao?
“Quân thượng?” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được cẩn thận hỏi, “Ngươi, thoạt nhìn, hình như đang, hình như đang…”
“Không đẹp bằng ta của thực tế.” Cố Thất Tuyệt nghiêm trang cho ra đánh giá.
“Phốc ~” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được phun, “Ai, ai quan tâm cái này? Hơn nữa, búp bê vải này so với quân thượng ngươi còn đẹp hơn, rất manh a.”
Thực sự như thế, vải làm thành đầu to của búp bê vải, không chỉ có giữ vững thần vận của Cố Thất Tuyệt, lại có vẻ rất manh rất thú vị rất thú vị, nhất là cảm giác sờ vào mềm mềm, ôm vào trong ngực đều rất mềm mại.
“Chờ một chút, các ngươi xem!” Đúng lúc này, Phương Bất Phì chân quân đột nhiên hô.
Bởi vì nhắc nhở của hắn, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, liền thấy tàn hồn xà ma bị phấn thân toái cốt, lại vẫn ở trong hố sâu, để lại một giọt máu tiên hồng sắc…
Vỏn vẹn chỉ là một giọt máu, nhưng trong đó lại ẩn chứa ma khí cực kỳ nồng nặc, thậm chí lúc này hơi chút tiếp cận một ít, cũng có thể cảm giác được khí tức thô bạo tản ra trong đó, phảng phất tùy thời cũng sẽ chuyển hóa thành tàn hồn xà ma.
“Đây, đây là tàn hồn ngưng kết?” Nhạc Ngũ Âm theo bản năng tiến lên vài bước, lại rồi lập tức do dự mà dừng bước lại, “Quân thượng, ta có thể chạm nó không?”
Sưu!
Lời còn chưa dứt, một đạo xà tín đỏ tươi, phảng phất lưỡi dao sắc bén, từ trong rừng gào thét bắn ra.
Vọng Thư Uyển
Nhạc Ngũ Âm lấy làm kinh hãi, phản ứng cực nhanh lui về phía sau, cơ hồ là xà tín sát bên người mà qua, nàng chưa kịp làm ra cử động khác, một con xà ma từ trong rừng hí nhảy lên, vẻ mặt dữ tợn mãnh xông lại.
“Lại là tàn hồn xà… Sai, là xà ma!”
Trong sát na, Phương Bất Phì chân quân đột nhiên ý thức được, đó cũng không phải tàn hồn xà ma gì, mà là xà ma chân chính mấy ngày trước đây đã gặp.
Hầu như trong nháy mắt, hơn mười người tử bào kiếm tiên đồng loạt gầm lên, kiếm khí như cuồng triều cuộn trào mãnh liệt đánh ra!
Không tránh không tránh, còn xà ma kia nổi giận gầm lên một tiếng, dĩ nhiên nhìn như ngu xuẩn xông thẳng lên, ngạnh sinh sinh thừa thụ một kích này, miệng phun đầy máu bay rớt ra ngoài.
Nhưng ngay trong nháy mắt bay rớt ra ngoài, nó đột nhiên tê tê há mồm phun, xà tín đỏ tươi linh hoạt xẹt qua, cuồn cuộn nổi lên cuồn cuộn nổi lên tích giọt máu tàn hồn.
Oanh!
Cho đến lúc này, con xà ma này mới đánh lên thân cây, cả người đều bị kiếm quang chém huyết nhục không rõ, thoạt nhìn tùy thời cũng sẽ bị mất mạng, thế nhưng cổ quái là ở chỗ, rõ ràng tao thụ trọng thương nặng như thế, nó dĩ nhiên không có biểu hiện kinh sợ, ngược lại thì nhếch khóe môi, lộ ra một dáng tươi cười tràn ngập châm chọc…
“Giết nó!” Phương Bất Phì chân quân phẫn nộ quát.
Trong sát na, hơn mười người tử bào kiếm tiên lần thứ hai đồng loạt xuất thủ, kiếm quang cuộn trào mãnh liệt oanh phá trời cao, đánh phía xà ma trọng thương chiếm giữ dưới tàng cây.
“Kiến hôi nhân tộc…” Nhìn như xà ma trọng thương, vẫn như cũ mang theo dáng tươi cười châm chọc, ngay sau đó lưỡi rắn vừa lộn, đem giọt máu tàn hồn nuốt vào trong miệng.
Rầm!
Nhỏ nhẹ nuốt xong, gần một cái chớp mắt, con ngươi nó chợt trợn to, trong mắt đầy tơ máu tàn bạo, miệng rắn bỗng nhiên hí mở, mở rộng đến trình