Q5 –VÔ ƯU – CHƯƠNG 152: BÒ GỖ
Editor: Luna Huang
Ai ai ai, tại sao là ta?
Khi Mặc Vô Ưu đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái, đầy cõi lòng mong đợi quay đầu lại nhìn, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên ngạc nhiên không nói gì, sỏa hồ hồ mở to hai mắt ——
Ách, tuy rằng vẫn có chút không biết rõ trạng huống, thế nhưng trực giác của phái nữ nói cho ngân gia biết, tuyệt đối không nên đáp ứng loại sự tình này…
“Thật tốt, vậy là ngươi đáp ứng rồi nga.” Thấy Nhạc Ngũ Âm không nói gì, Mặc Vô Ưu đột nhiên cũng rất vui mừng, “Cũng là ngươi tốt, mỗi lần ta để lão Cố Phong Trần đến giúp chút chuyện, bọn họ luôn luôn ra sức khước từ.”
“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt quay đầu.
Trong tầm mắt kinh ngạc của nàng, Cố Thất Tuyệt vừa rồi còn hữu khí vô lực, lúc này đã thối lui ra khỏi mười mấy trượng xa, ngay cả Lý Phong Trần từ trước đến nay núi cao hờ hững, cũng lộ ra vài phần biểu tình cảnh giác, thậm chí như có điều suy nghĩ đặt ngang kiếm chắn ở trước người…
Hình như rất không thích hợp, thấy phản ứng của hai người bọn họ, Nhạc Ngũ Âm đột nhiên hết hồn: “Chờ một chút, ta chưa…”
Không còn kịp rồi, Mặc Vô Ưu vui mừng đưa tay, cũng không thấy nàng có hành động gì, nhưng một đạo mực quang lóng lánh mà qua, trực tiếp ngăn lại năng lực hành động của Nhạc Ngũ Âm.
Ngay sau đó, vị chủ nhân của Mặc gia Thiên Công phường này, cứ như vậy nâng Nhạc Ngũ Âm lên, dễ dàng đặt nàng lên trên bò gỗ, sau đó rất tự hào lui ra phía sau vài bước, đẩy mắt kiếng gọng vàng một cái: “Rất tốt, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, hiện tại chỉ cần mở. . .”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, toàn bộ Thiên Công phường lần thứ hai kịch liệt rung động, đỉnh chóp kết cấu từ nham thạch lay động rung lắc, từ từ xuất hiện mấy đạo liệt ngân, hơn nữa đã có đá vụn nổ vang rơi xuống.
“Tối đa một khắc đồng hồ.” Cố Thất Tuyệt như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, “Vô Ưu, chúng ta phải bắt chặt thời gian.”
“Thu được rồi.” Mặc Vô Ưu khoanh tay, rất mau mắn nhìn Nhạc Ngũ Âm, “Chuẩn bị xong chưa? Kế tiếp, Ngũ Âm ngươi sẽ thể nghiệm. . .”
“Ta còn chưa chuẩn bị tốt.” Nhạc Ngũ Âm đột nhiên rùng mình, “Chờ một chút, vì sao chúng ta không đổi Phương chân quân đến thử?”
Răng rắc!
Không còn kịp rồi, lời còn chưa dứt, Mặc Vô Ưu đã vươn tay, trên đuôi thanh ngưu bằng gỗ, răng rắc rung động vừa chuyển.
Trong sát na, thanh ngưu bằng gỗ nguyên bản không chút sứt mẻ, đột nhiên kỳ quái khẽ run lên, Phương Bất Phì chân quân vừa tránh được, lập tức lau mồ hôi lạnh, mang theo tử bào kiếm tiên sáng suốt lui về phía sau, đồng tình nhìn Nhạc Ngũ Âm trên bò gỗ
Vọng Thư Uyển
Cái bánh bơ nhỏ nhà ngươi nga, đây là muốn, đây là muốn nổ tung sao?
Nhạc Ngũ Âm bị cố định trên bò gỗ, nghe trong bụng bò gỗ truyền tới thanh run ong ong, đột nhiên liền không nhịn được lệ rơi đầy mặt, ô ô ô, không nên như vậy, vì sao mỗi lần bị thương luôn luôn. . .
Phanh!
Lời còn chưa dứt, bò gỗ run rẩy đột nhiên xông về phía trước, Nhạc Ngũ Âm kinh đến hoa dung thất sắc, cơ hồ là theo bản năng đưa tay, nắm chặt hai sừng trâu.
Nàng chưa kịp phản ứng, bò gỗ xông ra trước đột nhiên lại chấn động, thân thể khổng lồ vừa lui về phía sau, thiếu chút nữa làm Nhạc Ngũ Âm văng ra ngoài.
Không sai, giờ này khắc này, ngay vẻ mặt dại ra của tất cả mọi người, con thanh ngưu bằng gỗ này, cố định tứ chi làm điểm tựa, mượn các khớp linh hoạt, thân thể bắt đầu trước trước sau sau chấn động đung đưa. . .
Lay động còn chưa tính, vấn đề là thời gian lay động như vậy, cơ quan trong bụng của nó răng rắc rung động, ngay sau đó một thanh âm vui vẻ tràn ngập đồng thú, cứ như vậy vang lên ——
“Ba ba của ba ba gọi gia gia, ma ma của ba ba gọi nãi nãi, đệ đệ của ba ba gọi kêu thúc thúc, ba ba của ma ma gọi ngoại công, ma ma của ma ma gọi ngoại bà, đệ đệ của ma ma gọi cữu cữu. . .”
(Luna: ???? thú nhún)
Ta là ai? Ta ở đâu? Ta muốn làm cái gì?
Hai mắt của Nhạc Ngũ Âm đăm đăm ngồi trên bò gỗ, rất có tiết tấu lung lay lắc lắc, bên tai truyền đến đồng dao vui sướng, cảm giác mình thật giống như về tới sinh hoạt lúc nhỏ: “Chờ một chút, không phải nói rất nguy hiểm sao, vì sao hiện tại biến thành. . . Ách, còn có một loại cảm giác xấu hổ?”
“Ai nói với ngươi rất nguy hiểm?” Cố Thất Tuyệt đứng ở bên cạnh, hữu khí vô lực phổ cập khoa học cho nàng, “Vô Ưu làm thư linh của《 Mặc Tử 》, am hiểu chế tác