Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 167: TIÊN TRIỂN
Editor: Luna Huang
Có hỗ trợ của Mãng Long chân nhân, có được tinh thể của Thần Lâu thú, đương nhiên cũng rất dễ dàng.
Ngày thứ hai, lấy được mấy khối tinh thể ngũ thải quang mang, Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm liền cáo từ về Thiên Nguyên thành, trên dưới Thần Lâu thành đối với chuyện này là lưu luyến không rời, Mãng Long chân nhân càng nhịn không được lệ nóng doanh tròng ——
“Tiên tổ sư, nếu không có lão nhân gia người đợi thêm mấy ngày, người vừa ly khai, nếu như Ngọc La nữ quân đột nhiên giết tới cửa…”
Được rồi, nghĩ đến tình cảnh kinh khủng vị nữ quân lửa giận ngập trời giết tới cửa kia, sau đó bởi vì tìm không được người nào đó, liền lấy Thần Lâu tiên thành để phát tiết, tu chân Thần Lâu tất cả đều đồng loạt rùng mình, đột nhiên cảm thấy nên xông lên ôm lấy vị tiên tổ sư này không tha.
“Không có việc gì, không có việc gì, quân thượng đã hỗ trợ trị liệu, Trì Triệt chân quân đại nhân chỉ cần mấy ngày nữa là có thể khôi phục.” Nhạc Ngũ Âm nhanh lên ở bên an ủi, “Nếu thực sự không được, chân nhân các ngươi còn có thể đến Thiên Nguyên thành.”
Oanh!
Lời còn chưa dứt, nghiệt long Đông Hải đã rất không nhịn được bay lên trời, chở Cố Thất Tuyệt cùng Nhạc Ngũ Âm, ở trên hư không thôn vân thổ vụ, theo gió vượt sóng nghênh ngang mà đi, trong nháy mắt tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Mãng Long chân nhân mang theo một đám tu chân giả Thần Lâu thàn, nhìn nghiệt long Đông Hải tiêu thất ở chân trời, lại mờ mịt quay đầu nhìn Thần Lâu thành còn có chút tàn phá, đột nhiên lại nhịn không được đồng loạt rùng mình ——
“Hắt xì, bằng không, chúng ta cũng mang chân quân đến nội lục trốn…. Khụ khụ, du lịch.”
Dứt bỏ bọn họ nơi này tâm tình phức tạp không đề cập tới, nghiệt long Đông Hải ôm nhiệt tình nhanh đi về chép《 Luận Ngữ 》, chỉ tốn nửa ngày không tới, cũng đã đến bầu trời của Thiên Nguyên thành.
Trong tầm mắt kinh ngạc của Yến Thập Ngũ bọn họ, nó từ trên cao trực tiếp lao xuống, mang theo bụi mù bốc lên xông vào nhạc phường, tuy nói thời khắc cuối cùng miễn cưỡng giảm tốc độ, nhưng vẫn là đánh cho toàn bộ nhạc phường cuồng bạo cuồng bạo.
Không nhìn, Tử Viết vẫn như cũ bình tĩnh ngồi dưới tàng cây, bưng một chén cháo hoàng ngư mực nước, thuận lợi ngăn trở tạp vật gào thét bay tới: “Lão Cố, các ngươi đã trở về a…”
“Ta đã trở về.” Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực nằm ở trên ghế nằm, “Tử Viết các ngươi thế nào, đưa tin cho các đại tiên thành chưa?”
“Đúng rồi, bất quá không sai biệt lắm với dự liệu của theo chúng ta.” Tử Viết chậm rãi uống cháo hoàng ngư, “Mặc dù có Thiên Nguyên thành cùng Thiên Hương thành làm chứng, bất quá các đại tiên thành đối với vực ngoại thiên ma xâm lấn, vẫn là bán tín bán nghi, mấy tiên thành thậm chí biểu thị, cho dù có vực ngoại thiên ma, bọn họ cũng có thể tự hành giải quyết.”
Vọng Thư Uyển
“Liền biết sẽ là như thế này.” Nhạc Ngũ Âm nhịn không được nhỏ giọng thầm thì, rồi lại rất nhanh ngẩng đầu lên, “Đó chính là nói, nếu như muốn thuyết phục bọn họ, chúng ta phải để nhiều người hơn tận mắt thấy vực ngoại thiên ma, biết vực ngoại thiên ma có bao nhiêu đáng sợ?”
“Đúng vậy.” Cố Thất Tuyệt lấy Thần Lâu tinh thể ra, ném cho Mặc Vô Ưu bên cạnh, “Lấy được, Vô Ưu ngươi cần bao nhiêu thời gian?”
“Hiện tại là được.” Mặc Vô Ưu rất mau mắn buông cờ lê xuống, lại từ trong phòng mang ra một đồ vật, “Pháp khí trinh trắc đã luyện chế hoàn thành, hiện tại chỉ cần để tinh thể vào, có thể… Ân, Ngũ Âm nữ quan, ngươi đó là cái biểu tình gì?”
Không có gì cả, khóe miệng của Nhạc Ngũ Âm hơi co quắp, nhìn ghế nằm mời có thể trinh trắc như trong lời đồn có thể tìm được vị trí của vực ngoại thiên ma.
“Ngô, cho ta sao?” Cố Thất Tuyệt biểu thị rất kinh hỉ.
“Đúng vậy.” Mặc Vô Ưu rất tự hào khoanh tay, “Đây là ta ghế nằm mới thiết kế cho lão Cố ngươi, thấy những cơ quan ở tay vinh kia không? Đè màu đỏ xuống, có thể trước sau chậm rãi lay động; đè màu cam xuống, có thể lộ ra bàn nhỏ để ăn để làm bài tập; đè lục sắc xuống, có thể tự hành triển khai giường; đè màu xanh nhạt xuống…”
Rất cảm động, Cố Thất Tuyệt nghe được rất cảm động: “Ngô, làm phiền Vô Ưu ngươi, có những công năng mới này, sau này ta cũng không cần rời ghế nằm nữa.”
Nhạc Ngũ Âm bên cạnh cũng nghe đến rất cảm động, nhịn không được yếu