Thư Linh Ký

Q6 – UYỂN ƯỚC - CHƯƠNG 176: AI NÓI TA KHÔNG BIẾT CẬN CHIẾN


trước sau

Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 176: AI NÓI TA KHÔNG BIẾT CẬN CHIẾN

Editor: Luna Huang
Sau giờ ngọ, cánh đồng hoang vu, cuồng bạo nổ vang…

Dưới mặt trời chói chang, huyết vụ cuộn trào mãnh liệt dâng trào, phảng phất nộ hải triều dâng sóng lớn, lấy tư thế vô pháp ngăn trở tập kích cánh đồng hoang vu, nuốt hết tất cả sinh linh dọc đường, ăn mòn chúng nó thành mảnh nhỏ bạch cốt.

Nhưng trong huyết vụ triều dâng dạng này, lại có một đạo điện quang ngân bạch gào thét mà qua, dường như cuồng gió thổi qua cánh đồng hoang vu, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh giật lại cự ly với huyết vụ cuồng triều.

Mà mượn ngân bạch điện quang dẫn đường, mấy trăm đạo kiếm quang cũng mạo hiểm thoát ly huyết triều, phát huy tốc độ đến mức tận cùng, đám Ngọc La nữ tu trên kiếm quang đem hết toàn lực thôi động phi kiếm, tất cả đều thần tình ngưng trọng khẽ nhíu mày, có người thỉnh thoảng quay đầu, nhìn phía huyết vụ cuồng triều phía sau chính cuồng bạo đuổi tới.

“Yên tâm, chúng nó đuổi không kịp.” Cố Thất Tuyệt nằm ở ghế nằm trên Tân Lợi kiếm, hữu khí vô lực giữ cằm, nhìn Ngọc La nữ quân hai bên trái phải kiếm quang.

Căn bản không muốn phản ứng, Ngọc La nữ quân hừ lạnh một tiếng, thế nhưng do dự một chút, rồi lại nhịn không được hỏi: “Vực ngoại thực ma này, chẳng lẽ là ma vật đến từ ngoài Doanh Châu giới, mà vết rách thật lớn trong hư không bị phá ra kia, chính là. . .”

“Nga.” Cố Thất Tuyệt mạn điều tư lý ồ một tiếng.

“Hồn đạm, đây coi như là trả lời cái gì?” Ngọc La nữ quân hận đến nha dương dương, nếu không phải đang đối đầu kẻ địch mạnh, thực sự hiện tại muốn đá ngã ngươi này. . . Ách, nếu như đánh thắng được.


“Thư linh chết tiệt, kiến hôi nhân tộc ngu xuẩn, các ngươi chạy không thoát đâu!”

Trong sát na này, trong huyết vụ cuộn trào mãnh liệt, lần thứ hai truyền đến tiếng gầm gừ nổi giận, mười mấy con vực ngoại thực ma điên cuồng gầm thét, thân hình khổng lồ bộc phát ra lực lượng kinh người, ngạnh sinh sinh đuổi tới.

Thủ lĩnh vực ngoại thực ma dẫn đầu, đã phẫn nộ đến vẻ mặt nữu khúc, hơn mười con mắt đỏ hung tàn tất cả đều trợn to, bộc phát ra quang mang phệ huyết dữ tợn, đánh vào trên kiếm quang phía trước ——

“Dù cho đuổi tới đầu cùng của Doanh Châu giới, bổn ma cũng phải bắt cho được các ngươi, sau đó chặt đứt kinh mạch của các ngươi, cho các ngươi thống khổ kêu. . .”

“Kêu đại gia ngươi!” Vị cô nãi nãi nào đó trong con ngựa đang chạy trên đường, rất không khách khí trực tiếp cắt đứt, “Cô nãi nãi năm đó cuồng đá tiền nhậm tộc trưởng của các ngươi, chỉ dùng nửa khắc đồng hồ, để nó khóc quỳ xuống liếm móng ngựa sắt.”

“À không, là một khắc đồng hồ.” Cố Thất Tuyệt rất nghiêm túc sửa đúng.

“Không cần để ý những chi tiết này.” Bác rất bất mãn ngẩng đầu lên, “Nói chung, cái tên kia sau lại quỳ móng ngựa sắt, liếm đặc biệt nghiêm túc.”

Vọng Thư Uyển
Rất tốt, chủy pháo vô địch lại thêm nhắm mắt nói lời thật lòng đâm tim, đơn giản là giết người giết cả tim!

Hơn mười con vực ngoại thực ma phẫn nộ đến vẻ mặt nữu khúc, đến cánh tay đao phong đều run rẩy kịch liệt, thủ lĩnh vực ngoại thực ma nổi giận gào thét, cả người bộc phát ra huyết vụ cuộn trào mãnh liệt, chợt nhảy lên thật cao: “Thư linh chết tiệt, bổn ma muốn xé xác các ngươi, từng chút từng chút xé xác các ngươi.”


“Ha hả ~” Mắng xong bỏ chạy, Bác không thèm để ý chút nào vung tông mao lên, lần thứ hai hóa thành điện quang ngân bạch, trong nháy mắt lao ra vài dặm.

Cố Thất Tuyệt mang theo Nhạc Ngũ Âm, cưỡi Tân Lợi kiếm theo sát phía sau, Ngọc La nữ quân tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn là bảo vệ một đám nữ tu, đi theo là không thể tránh được.

Cánh đồng hoang vu này tuy rằng rộng, nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm, chỉ khoảng nửa khắc hầu như đã xuyên qua toàn bộ cánh đồng hoang vu, chỉ là sau một khắc, Ngọc La nữ quân ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn phương hướng Bác bôn ba phía trước, đột nhiên thần tình đại biến: “Chờ một chút, đó là. . .tiên triểu.”

Đúng vậy, từ trên cao nhìn phương xa, có thể thấy ngoài mười mấy dặm, chính là nơi tụ tập tiên triển của Mạch Thượng Cửu Nguyên, những tu chân giả lui tới, hiển nhiên còn không có ý thức được nguy cơ gần ngay trước mắt, vẫn đang du lãm mua sắm giao lưu.
“Như vậy không được!” Ngọc La nữ quân chợt biến sắc, quay đầu quát dẹp đường, “Tà ma, chúng ta không thể cứ vọt vào như vậy, ít nhất phải đưa tin thông tri. . .”

Lời còn chưa dứt, Bác phía dưới đã chợt gia tốc, cả người dấy lên hỏa quang sôi trào, bay thẳng đến tiên triển.

Bị nàng dắt như thế, vực ngoại thực ma phía sau cũng dữ tợn gào thét, ngạnh sinh sinh đề cao vài phần tốc độ, nhấc lên huyết triều cao tới mười mấy trượng, phảng phất nộ hải triều dâng đuổi theo.

“Đáng chết!” Ngọc La nữ quân căn bản không kịp ngăn cản,

thương xúc đang lúc báo tin cảnh báo, cũng đã không có bất cứ ý nghĩa gì.

Trên thực tế, giờ khắc này, tu chân giả trong tiên triển cũng đã nhận thấy được hiện tượng dị thường, huyết vụ đỏ tươi cuộn trào mãnh liệt mênh mông, sóng lớn nhấc lên cao tới mười mấy trượng, nếu như vậy cũng không có phát hiện, đó là mù.


“Đó, đó là cái gì?” Mấy nghìn danh tu chân đồng loạt kinh ngạc ngửa đầu, rồi lại trong nháy mắt phản ứng kịp, “Tà ma, là khí tức của tà ma, chư vị. . .”

Oanh!

Còn chưa kịp nói xong, Bác đã giống như một điện quang ngân bạch, trực tiếp cuồng bạo xông vào tiên triển, bị bám cuồng phong, đem mười mấy quầy hàng dọc đường tất cả đều bay lên trời.

Hầu như đồng thời, huyết vụ cuồng triều cuộn trào mãnh liệt phía sau, cũng đã dường như biển gầm chợt tới gần, hơn mười thân thể dữ tợn của vực ngoại thực ma, hoàn toàn bại lộ dưới mặt trời chói chang, đao phong bén nhọn lóng lánh hàn quang trí mạng, gần trong nháy mắt, hoảng mắt của rất nhiều tu chân giả.

“Giết! Giết! Giết!”

Thủ lĩnh vực ngoại thực ma Mắt đỏ bừng, nhìn thấy tiên triển trong nháy mắt, đầu tiên là hơi kinh ngạc, ngay sau đó tàn bạo rống giận, bộc phát ra khí tức để kẻ khác mao cốt tủng nhiên: “Giết chết bọn họ, giết chết những con kiến hôi nhân tộc này, dùng huyết nhục thần hồn của những con kiến hôi này, khôi phục thực lực của chúng ta!”

Tham lam! Dữ tợn! Tàn bạo!

Một con vực ngoại thực ma điên cuồng tru lên, chợt từ trong huyết vụ nhảy lên thật cao, trực tiếp đụng vào tiên triển, đánh cho mặt đất run rẩy kịch liệt, rồi lại trực tiếp mở răng nanh um tùm, cắn một nữ tu gần trong gang tấc.

Căn bản không kịp né tránh, vị nữ tu kia miễn cưỡng thôi động vài món pháp khí, nhưng ở trước đao phong sắc bén không có hiệu quả chút nào, chỉ có thể tuyệt vọng lui về phía sau, nhìn răng nanh um tùm hung ác độc địa mở, cắn hướng mình. . .

Phanh!

vongthuuyen.com
Móng ngựa tuyết trắng thiêu đốt lửa cháy mạnh, chợt cuồng bạo đá ra, trực tiếp đánh vào đầu của con vực ngoại thực ma kia!


Miệng đầy răng nanh đều bị gãy nát, con vực ngoại thực ma kia dường như đoạn tuyến phong tranh, phẫn nộ gầm thét bay rớt ra ngoài, trọng trọng đụng vào trong huyết vụ cuồng triều, cũng làm cho đám vực ngoại thực ma đang điên cuồng xông lên, không khỏi ngừng lại.

“Rống!” Thủ lĩnh vực ngoại thực ma điên cuồng gào thét, trợn to mắt đỏ tàn bạo, hung hăng nhìn phía Bác đối diện, “Thư linh, tự thân khó bảo toàn, còn muốn cứu người, ngày hôm nay bổn ma liền muốn ăn sống ngươi!”

“Ngu ngốc ~” Bác đứng trước đại môn tiên triển, thản nhiên tự đắc vung cổ ngựa lên, dùng cái loại nhãn thần đối đãi ngu xuẩn này nhìn nó, “Ngươi thực sự cho rằng, cô nãi nãi không có linh lực?”

“Cái gì?” Biểu tình dữ tợn của thủ lĩnh vực ngoại thực ma, đột nhiên đọng lại ở trên mặt.
“Chúng ta chỉ là, cần một cơ hội công khai biểu diễn thôi.” Trên Tân Lợi kiếm vừa đến, Cố Thất Tuyệt hữu khí vô lực vô lực giải thích.

“Công khai? Biểu diễn?” Hơn mười con vực ngoại thực ma hai mặt nhìn nhau, chỉ là trong nháy mắt, con thủ lĩnh thực ma kia dữ tợn rít gào, giơ đao phong sắc bén lên cao, phảng phất huyết mãnh thú điên cuồng vọt tới.

Dưới ánh nắng chói chang, thân thể huyết sắc khổng lồ của nó, bóng ma kinh khủng vô biên vô tận dưới đầu, đao phong sắc bén hiện lên quang mang băng lãnh, mang theo cuồng bạo, hung hăng chém xuống: “Kiến hôi, cho bổn ma. . .”

Oanh!

Nhìn như nắm tay hư nhược, mang theo lực lượng cuồng bạo, chợt oanh đến!

Giờ khắc này, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Cố Thất Tuyệt bay lên trời, một quyền đánh trúng thủ lĩnh vực ngoại thực ma, trực tiếp đánh sọ đầu của nó vào mặt đất, đánh cho vô số vết rách khuếch tán ——

“Ân, đã lâu không cận chiến, có chút. . . Ngượng tay.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện