Thư Linh Ký

Q6 – UYỂN ƯỚC - CHƯƠNG 185: MINH NGUYỆT BIỆT CHI KINH THƯỚC


trước sau

Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 185: MINH NGUYỆT BIỆT CHI KINH THƯỚC

Editor: Luna Huang
Dây đàn tỳ bà, uyển chuyển khẽ xướng…

Trên chiến trường sinh tử này, huyết triều mênh mông cuộn trào mãnh liệt cùng tưởng cao chân hỏa thiêu đốt chạm vào nhau, nhưng ở trong tiếng đàn tỳ bà của Nhạc Ngũ Âm, Ngọc La nữ quân lại ma xui quỷ khiến, hát câu bản thân chép vô số lần trong mấy ngày trước đây.

Lưu loát như thế, tự nhiên như thế, giống như là chảy xuôi trong huyết mạch, trên thực tế không chỉ là nàng, mấy trăm danh nữ tu cũng giống nàng, không hẹn mà cùng thốt ra ——

“Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền, đạo hoa hương lý thuyết phong niên, thính thủ oa thanh nhất phiến…”

Dư âm quanh quẩn, nhưng là vỏn vẹn như thế, trong chiến trận không có bất kỳ biến hóa nào, huyết triều mênh mông cuộn trào mãnh liệt vẫn như cũ cuốn tới, mắt thấy liền muốn đánh lên tường cao chân hỏa thiêu đốt, sau đó triệt để nuốt chửng tất cả nữ tu.

“Ách?” Nhạc Ngũ Âm rất mờ mịt trợn to mắt hạnh, “Chẳng lẽ là ta lầm…”

Lời còn chưa dứt, quang mang mặc sắc tràn ngập hư không, nguyên bản vòm trời mặt trời chói chang nhô lên cao, đột nhiên trong nháy mắt chuyển hóa thành đêm khuya.
Minh nguyệt biệt chi kinh thước, thanh phong bán dạ minh thiền…

Đột nhiên đêm khuya hắc ám phủ xuống, dường như sương mù dày đặc bao phủ hơn nửa chiến trường, cho dù là quang mang chân hỏa thiêu đốt, cũng vô pháp bị xua tan bóng tối này.

Vực ngoại thực ma chính đang gầm thét mãnh xông tới, chợt mất đi thị giác, nguyên bản huyết vụ cuồng triều cuộn trào mãnh liệt mênh mông, nhất thời rơi vào trạng thái mất khống chế, xuất hiện hỗn loạn ngắn.

Trái lại Ngọc La nữ quân các nàng bên kia, tuy rằng đồng dạng là đêm tối, nhưng trong hư không đã có một vầng trăng sáng, ánh trăng sáng tỏ rơi xuống, để các nàng có thể thấy rõ cảnh tượng phía trước.


“Đây, đây là?” Ngọc La nữ quân kinh ngạc chung quanh, bên tai thậm chí còn có thể nghe được tiếng ve kêu không biết từ đâu truyền tới…

Nhưng ngay trong nháy mắt này, chờ nàng ý thức được đàn vực ngoại thực ma chính rơi vào hỗn loạn, nhất thời quyết định thật nhanh quát dẹp đường: “Chư nhân Ngọc La, hiệp lực với bổn quân, tru diệt tà ma!”

Vọng Thư Uyển
Tiếng quát chưa dứt, dưới sự thúc giục đồng loạt của mấy trăm vị nữ tu, tường cao chân hỏa thiêu đốt kia, chợt văng tung tóe, rồi lại cuộn trào mãnh liệt dâng trào bay lên không, chuyển hóa thành hỏa hải nộ trào cao tới mấy trăm trượng.

Oanh!

Trong sát na, nộ trào hỏa hải cuồng bạo, mang theo lực lượng phá hủy núi cao, từ trên bầu trời mấy trăm trượng hung hăng oanh xuống.

“Không…” Vực ngoại thực ma bị nhốt ở trong sương mù dày đặc hắc ám, mặc dù không cách nào thấy rõ cảnh tượng ngoài sương mù dày đặc, nhưng nghe đến nổ vang mênh mông này, cũng đã ý thức được tình huống sai, “Lui về phía sau, lui về phía sau…”

Vô ích, sương mù dày đặc hắc ám bao phủ bọn họ, phảng phất cầm giữ thân thể của bọn họ, để chúng nó dường như người mù đi một bước cũng gian nan, thậm chí trong lúc hỗn loạn đánh nhau nữa.

Oanh!

Ngay trong nháy mắt này, hỏa lãng ngập trời cao tới mấy trăm trượng, cuối cùng từ cuối cùng từ cuồng bạo đánh xuống.

Ầm ầm nổ, rơi vào huyết vụ cuồng triều hỗn loạn, trực tiếp văng tung tóe, mười mấy con vực ngoại thực ma tất cả đều bị hỏa hải nuốt sống, dường như đưa thân vào trong nham tương của hỏa sơn bạo phát.


Lửa cháy mạnh sôi trào, hỏa hải cuộn trào mãnh liệt, nuốt sống mấy trăm trượng phương viên, nhiệt độ cao nóng rực để băng tuyết đều triệt để hòa tan, nhưng chỉ một lát sau, bạo phong tuyết mang tất cả mà qua, rất nhanh đọng lại.

Chẳng biết lúc nào, cảnh tượng kỳ lạ trong hư không ngày đêm chuyển hoán, đã từ từ rút đi, mặt trời chói chang một lần nữa soi sáng cánh đồng tuyết, để Ngọc La nữ quân các nàng đều thấy rõ cảnh tượng trước mắt ——

Ngay trước các nàng, hơn mười con vực ngoại thực ma lọt vào tập kích của hỏa hải, lúc này đều đã bị đông cứng kết trong khối băng lớn, cả người cứng ngắc hô hấp đình chỉ, phảng phất đến thần hồn đều đã tiêu tán.

“Chúng ta, chúng ta thắng rồi?” Mấy trăm danh nữ tu hai mặt nhìn nhau, quả thực không thể tin được bản thân vừa thấy.

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên…” Ngọc La nữ quân đồng dạng kinh ngạc, mờ mịt chỉ chốc lát, nhịn không được quay đầu nhìn phía Nhạc Ngũ Âm, “Ngươi, ngươi làm sao làm được?”

“Ta, ta cũng không biết a.” Bản thân Nhạc Ngũ Âm cũng có chút mơ hồ, “Ta chính là cảm thấy, chính là cảm thấy, nữ quân đại nhân ngươi làm bài tập, có chút giống thơ Đường ta thường chép, nên linh cơ khẽ động…”

Được rồi, lần này nàng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, dĩ nhiên thành công.

Mấy trăm danh nữ tu hai mặt nhìn nhau, Ngọc La nữ quân càng vẻ mặt cổ quái, nhịn không được sờ sờ môi anh đào của mình:

“Thế nhưng, vì sao bổn quân thuận miệng đọc câu nói, sẽ có đạo pháp thần thông như thế?”

Răng rắc!

Tiếng vỡ vụn nhỏ nhẹ, chợt truyền đến.

Ngọc La nữ quân kinh ngạc quay đầu, gần một cái chớp mắt qua đi, chờ nàng nhìn rõ cảnh tượng đóng băng trong chiến trận, chợt biến sắc.


Trong dương quang, mười mấy khối băng lớn, chính không ngừng xuất hiện vết rách, vực ngoại thực ma nhìn qua đã tắt thở, lại đang chợt mở mắt đỏ trong khối băng, dữ tợn tàn bạo nhìn sang.

“Lui về phía sau!” Ngọc La nữ quân bỗng nhiên gầm lên, nắm lên mấy nữ tu ngây người như phỗng, không chút do dự lui về phía sau.

Oanh!

Khối băng không trọn vẹn dường như bão tố, gào thét văng khắp nơi, hơn mười con thực ma có vết thương, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh giãy khỏi khối băng, ngửa đầu nhìn trời, phát sinh tiếng gầm gừ tàn bạo ——

“Kiến hôi nhân tộc, các ngươi những kến hôi nhân tộc này đáng chết này!”

Trong tiếng gầm gừ đh tai nhức óc, hơn mười con thực ma dữ tợn này khởi động thân hình khổng lồ, bộc phát ra huyết vụ cuộn trào mãnh liệt, mở miệng đầy răng nanh trắng hếu, dường như mãnh thú chậm rãi tới gần.

Lần này, thật là thúc thủ vô sách!

Ngọc La nữ quân che chở mấy trăm danh nữ tu, thần tình nghiêm nghị chậm rãi lui về phía sau, hỏa lãng ngập trời vừa rồi, đã tiêu hao đại bộ phận linh lực của các nàng, không thể tiếp trận nữa.

“Ta, ta cũng không còn linh lực nữa rồi.” Nhạc Ngũ Âm ôm tỳ bà ngọc thạch, thậm chí phát hiện mấy sợi dây đàn, đều đã sắp đứt.

“Kiến hôi, các ngươi những con kiến hôi này!” Trong bạo phong tuyết gào thét, hơn mười con vực ngoại thực ma rít gào dữ tợn, miệng đầy răng nanh trắng hếu răng rắc rung động, nhắm vào yết hầu trắng nõn của đám nữ tu.

vongthuuyen.com
Trong sát na, một con thực ma trong đó bỗng nhiên gào thét, hơn mười con thực ma dữ tợn đồng thời tàn bạo lao ra, chúng nó thậm chí bỏ đao phong, liền muốn dùng răng nanh trắng hếu, trực tiếp xé mở huyết nhục của đám nữ tu ——

“Tất cả đều, tất cả đều cho bổn ma…”

“Quân thượng!” Nhạc Ngũ Âm đang lui về phía sau, đột nhiên ngạc nhiên ngẩng đầu.

Giờ khắc này, vô luận là hai phe địch ta, cơ hồ là đồng loạt ngẩn người, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại.

Đúng vậy, ngay trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, có thể mơ hồ trông thấy trong cánh đồng tuyết phía xa, thanh người của Cố Thất Tuyệt chính nhẹ nhàng nhảy lên, từ trong một mảnh tùng lâm bạch tuyết bao trùm lao ra.

“Thư linh?” Hơn mười con thực ma dữ tợn chợt biến sắc, bất chấp nữ tu trước mắt, đồng loạt gầm thét chuyển phương hướng.

Rất hiển nhiên, thư linh xuất hiện trước mắt, mới thật sự là đại địch.

Trong sát na, hơn mười con thực ma dữ tợn ngửa mặt lên trời gào thét, bỗng nhiên bộc phát ra huyết vụ cuộn trào mãnh liệt, con thực ma dẫn đầu kia trực tiếp khởi động thân hình khổng lồ, đao phong sắc bén như gió lốc gào thét chém xuống ——

“Thư linh chết tiệt, cho bổn ma…”

Không nhìn, Cố Thất Tuyệt căn bản không có ý tứ tới gần, trực tiếp từ bên hông bọn họ, cấp tốc kinh người vọt tới.

“Ách?” Hơn mười con thực ma nghẹn họng nhìn trân trối.

“Cái gì?” Ngọc La nữ quân cùng đám nữ tu mờ mịt.

“Ai ai ai…” Nhạc Ngũ Âm vẫn duy trì tư thế nhấc tay chào hỏi, thẳng đến Cố Thất Tuyệt đều đã lao ra mấy trăm trượng xa, mới phản ứng được, “Chờ một chút, quân thượng, ngươi muốn đi đâu?”

Không trả lời, thân ảnh của Cố Thất Tuyệt, trong nháy mắt đã tiêu thất ở cánh đồng tuyết, chỉ có một tiếng hồi âm không rõ, còn theo gió lạnh gào thét, du du truyền đến ——

“Ngũ Âm…chạy…”

(Luna: Nhớ không lầm đây là lần đầu tiên ổng gọi tên bả, bình thường đều gọi Ngũ Âm nữ quan.)


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện