Q6 – UYỂN ƯỚC – CHƯƠNG 188: TRẦM TÚY BẤT TRI QUY LỘ
Editor: Luna Huang
“Hướng nam, Ngũ Âm nữ quan, đi hướng nam…”
Tuy rằng không rõ tại sao phải đi hướng nam, nhưng bởi vì mỗi một lần đều chứng minh quân thượng đúng, nên Nhạc Ngũ Âm vẫn là vững vàng nhớ kỹ những lời này, mang theo Ngọc La nữ quân các nàng đi hướng nam.
Ân, càng chuẩn xác mà nói, là được dẫn, thuộc tính mù đường tràn đầy.
Trong tiểu thế giới này, tựa hồ bạo phong tuyết đều kéo dài suốt năm, đoàn người các nàng đón gió lạnh, đi về phía trước gầm năm canh giờ, kèm theo bóng đêm phủ xuống, nhiệt độ chung quanh cũng càng ngày càng thấp.
Lạnh quá a, Nhạc Ngũ Âm a hai tay, trong gió rét cóng đến lạnh run, lại rất hâm mộ nhìn Ngọc La nữ quân: “Ai ai ai, nữ quân đại nhân ngươi thì tốt rồi, tự cho chân hỏa cháy mạnh có thể sưởi ấm ~”
Đây là thật, tuy rằng tiêu hao đại bộ phận linh lực, nhưng Ngọc La nữ quân vẫn có thể thôi động chân hỏa cháy mạnh, để chung quanh trở nên tương đối ấm áp, trên thực tế nếu như không phải nàng làm như vậy, sợ rằng Nhạc Ngũ Âm cùng đám nữ tu đều đã đông cứng rồi.
“Chúng ta nên sắp đến rồi.” Ngọc La nữ quân nhìn nữ tu chung quanh, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, nhìn cánh đồng tuyết mang mang phía trước.
“Đến đâu rồi?” Nhạc Ngũ Âm a bạch khí, tràn ngập mong đợi ngẩng đầu.
Trong khi nàng dõi mắt nhìn ra xa, quả thật có thể mơ hồ trông thấy, cánh đồng tuyết phong tuyết bao phủ ngay phía trước, hình như là xuất hiện đường viền vật kiến trúc không rõ.
“Đó chính là, địa phương quân thượng muốn chúng ta đến?” Nhạc Ngũ Âm hơi ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy một màn này giống như đã từng quen biết, “Cho nên nói, trong tòa kiến trúc kia, rất khả năng có. . . Thư linh?”
“Thư linh thật tồn tại sao?” Ngọc La nữ quân như có điều suy nghĩ quay đầu hỏi.
Không biết giải thích thế nào, Nhạc Ngũ Âm ôm lấy tỳ bà, thẳng thắn trực tiếp dẫn đường, mang theo Ngọc La nữ quân các nàng tiếp tục đi.
Theo cự ly càng ngày càng gần, tòa kiến trúc này cũng biến thành càng ngày càng rõ ràng, sau nửa canh giờ, chờ các nàng đến trước đại môn của kiến trúc, rốt cục hoàn toàn thấy rõ tòa kiến trúc này.
“Đây là. . . Thư các?” Nhạc Ngũ Âm hơi kinh ngạc.
Đúng vậy, thoạt nhìn, dây như là một tòa thư không hoàn toàn không trọn vẹn, giống như là từ trong cung điện nguy nga bị phân ra, trên cửa chính rách nát kết đầy băng tuyết, gió lạnh gào thét mà đến, lại như là bị kết giới nào đó chặn bên ngoài, vô pháp tiến vào nội bộ thư.
Vọng Thư Uyển
“Vào xem.” Ngọc La nữ quân do dự một chút, vẫn là đề cao cảnh giác, thận trọng giơ tay lên đẩy đại môn ra.
Không có bất kỳ tình huống ngoài ý muốn phát sinh, theo đại môn mở ra, cảnh tượng nội bộ các, rốt cục rõ ràng hiện ra trước mắt đám nữ tu ——
Bất đồng với cảnh tượng sứt mẻ ngoài thư quán, bên trong thư quán này cũng phá hư vài bộ phận, nhưng vẫn là đại thể duy trì hoàn chỉnh, một đoàn quang mang băng tuyết phiêu phù ở trong hư không, đem nội bộ thư quán đều bao phủ trong ánh sáng nhạt màu bạc trắng.
Trong quang mang băng tuyết, đầu tiên ánh vào mi mắt của Nhạc Ngũ Âm các nàng, là giá sách hơi có chút chằng chịt, trên giá sách bày đầy các loại sách cổ, tuy rằng đã trải qua năm tháng rất dài, nhưng vẫn là rất hoàn chỉnh, chỉ là mặt trên rơi bụi mù.
“Tại sao có thư các?” Ngọc La nữ quân quay đầu đánh giá bốn phía, rồi lại nhịn không được khẽ nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói, “Không biết vì sao, bổn quân luôn cảm thấy, ở đây giống như đã từng quen biết.”
“Nữ quân ngươi nên chưa từng đến đây đi?” Nhạc Ngũ Âm rất kinh ngạc nhìn nàng.
“Đương nhiên không có.” Ngọc La nữ quân vươn tay, chậm rãi lướt qua trên giá sách, bụi mù tùy ý rơi vào trên bàn tay trắng nõn của nàng, “Nhưng rất kỳ quái, bổn quân chính là cảm thấy, ta từng đến đây, ta thậm chí cảm thấy, nếu như chúng ta chạm vào quyển《 Thiên Tự Văn 》này, là có thể. . .”
Răng rắc!
Lời còn chưa dứt, ngay lúc nàng va chạm vào quyển《 Thiên Tự Văn 》trên giá sách kia, giá sách trước mắt đột nhiên hơi chấn động một chút, bụi mù bỗng nhiên bay lên không.
“Cái gì?” Nhạc Ngũ Âm cùng đám nữ tu lấy làm kinh hãi, đồng thời lui về phía sau vài bước.
Giờ khắc này, ngay trong tầm mắt kinh ngạc của các nàng, giá sách đột nhiên từ đó tách ra, chậm rãi cho thấy mật thất giấu ở phía sau.
Trong mật thất chỉ có mấy trượng phương viên, để bàn nhỏ, hai bên trái phải bày một đoàn quang mang băng tuyết ngân bạch, mà đang ở trong đoàn